Mấy ngày nay trên triều đình, Khuynh Diễm liên tục bị phe Tả tướng công kích, bọn họ kịch liệt phản đối chuyện cô sắc phong Triêu Dã làm Hoàng quý phi.
Ngoài miệng thì mượn tội danh tàng trữ cấm dược trước đây của nguyên chủ làm cái cớ, nói tội nhân không xứng ở địa vị cao.
Nhưng trên thực tế, bọn họ là sợ gia tộc mình không giành được Hậu vị, chung quy lại vẫn là hai chữ quyền lực.
Khuynh Diễm nhiều ngày đều qua loa chống chế, thậm chí còn đến Bạch Hằng Cung 'sủng hạnh' thứ nữ của Tả tướng.
Văn võ bá quan nhìn tình hình này, đều phỏng đoán cô đang dần lui binh ngã đài.
Vì vậy, Triêu Lộc Cương khoác lên dịch dung Tả tướng, quyết hôm nay sẽ tung ra sát chiêu cuối cùng.
Nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng, thì Khuynh Diễm đã chủ động điểm danh hắn, thái độ không nóng không lạnh hỏi: “Bạch Tả tướng, khanh đã biết mình phạm tội gì chưa?”
Triêu Lộc Cương không phải loại người gan nhỏ, sẽ không vì một câu mơ hồ mà mất bình tĩnh.
Hắn bước ra khỏi hàng, trấn định đáp: “Vi thần ngu dốt, tự cảm thấy bản thân luôn một lòng trung thành với bệ hạ, không biết có nơi nào làm bệ hạ phiền lòng, kính mong bệ hạ chỉ điểm.”
“Trung thành?” Khuynh Diễm ra vẻ nghiền ngẫm, từ tốn cười hỏi: “Vậy nếu trẫm muốn khanh chết, khanh nguyện ý tận trung vì trẫm chứ?”
'Nam tử' khoác long bào vàng sáng chệm chễ ngồi trên cao, ánh mắt hờ hững quét xuống, âm thanh khi hỏi rất nhẹ, nhưng bên trong lại cất chứa sát khí bức nhân.
Trong một khoảnh khắc, Triêu Lộc Cương không nhịn được muốn lùi lại.
Ánh mắt kia... quá lãnh liệt!
Ngay cả phụ hoàng hắn, cũng chưa từng toát ra khí diễm kinh người như thế.
Đáy lòng Triêu Lộc Cương không khỏi trầm xuống, chắp tay đúng mực đáp: “Chỉ cần được hy sinh tính mạng tận trung vì xã tắc, vi thần chết không từ nan.”
Nói đến thật hay, nhưng bên trong lại ẩn ý, nếu hoàng đế muốn hắn chết thì cũng phải đưa ra nguyên nhân hợp lý.
Nhắc nhở hoàng đế chớ lạm sát vô tội, bằng không thì ô danh hôn quân sẽ khiến người đời phỉ nhổ!
“Ồ.” Khuynh Diễm cười một tiếng, ngạc nhiên hỏi: “Tận trung vì xã tắc... là dày công viết ra vở kịch 'Yêu Phi Họa Quốc', đem diễn khắp toàn bộ tửu lâu ở kinh thành sao? Bạch Tả tướng đúng là rất trung quân ái quốc đấy.”
Triêu Lộc Cương khựng lại, nhưng ngay sau đó liền khôi phục vững vàng đáp: “Bệ hạ, vi thần không hiểu người đang nói gì.”
“Không sao, rất nhanh liền sẽ hiểu.” Khuynh Diễm nói đến vô cùng rộng lượng, giống như đang thật sự tốt bụng trấn an.
Nhưng Triêu Lộc Cương càng ngày càng cảm thấy bất ổn.
Tiểu thái giám bưng ra một chiếc khay gỗ, phân phát giấy tờ bên trong để mỗi quan viên đều xem qua một lượt.
Ở phía trên, Lư Tín mở ra chiếu chỉ, dõng dạc đọc.
Nội dung bên trong chiếu chỉ làm sắc mặt Triêu Lộc Cương trở nên nghiêm trọng.
Long thai trong bụng Hoàng quý phi không giữ được, là do Bạch Hiểu Nhược thứ nữ nhà Tả tướng hãm hại.
Bê bối của hậu cung, cùng lắm làm nữ nhân Bạch gia bị thiên hạ chỉ trích tâm địa rắn rết mà thôi, sẽ không ảnh hưởng nhiều đến địa vị của Tả tướng.
Nhưng Bạch Hiểu Nhược này, lại ký tên khai nhận, nói Tả tướng truyền lệnh cưỡng ép nàng ta hủy long thai của Liễu Khuynh Diễm!
Động đến long tự huyết mạch, chính là phạm vào trọng tội!
Triêu Lộc Cương vốn chưa từng liên hệ với Bạch Hiểu Nhược, lập tức lên tiếng muốn thanh minh cho chính mình: “Bệ hạ...”
“Không cần nôn nóng, kịch hay còn ở phía sau.” Khuynh Diễm tươi cười rạng rỡ, giơ tay cắt ngang hắn.
Hiện tại Triêu Lộc Cương còn có gì không hiểu nữa?
Hắn bị giăng bẫy.
Mà chiếc bẫy này còn rất công phu!
Mấy ngày nay trên triều, Khuynh Diễm liên tục để phe Tả tướng thắng thế, mặt khác lại cố tình lan truyền tin mình đến Bạch Hằng Cung gần gũi Bạch phi.
Cho nên Triêu Lộc Cương mới nhất thời sơ suất, nghĩ rằng hoàng đế đã sắp thỏa hiệp việc tuyển tú.
Dù sao thì chuyện nữ nhi tình trường, cũng không quan trọng bằng quyền lực tiền triều.
Nhưng không ngờ, tất cả đều là chiêu trò dương Đông kích Tây!
Trong khi mọi người đều tưởng hoàng đế ra sức bảo vệ 'Liễu Khuynh Diễm', thì mục tiêu thực sự của hoàng đế lại là khai trừ đối phó Tả tướng!
Tâm cơ thật thâm trầm xảo trá!
Triêu Lộc Cương siết chặt tay, hắn không ngờ mình lại bị tấn công đột ngột như vậy.
Hắn vốn chưa hề chuẩn bị biện pháp chống trả, e là lần này sẽ gặp kiếp nạn lớn...
Mà đúng như Triêu Lộc Cương dự đoán, lần hạ thủ này của Khuynh Diễm chính là một nhát đâm trúng tử huyệt, không chừa cho hắn cơ hội giãy giụa.
Bạch Hiểu Nhược bán đứng gia tộc, khai ra chuyện trước kia nàng ta từng nghe lén được ở Bạch gia.
Tả tướng vì tham ngân lượng, đã giao dịch bán bản đồ địa hình Liệp Cổ Quốc cho tộc Nhĩ Ngô ở biên cương.
Tả tướng tính toán rất tốt, Nhĩ Ngô chỉ là một bộ tộc nhỏ, cùng lắm cướp bóc tại biên cương, sẽ không đánh tới triều đình.
Biên cương quá xa kinh thành, đảm bảo không ai truy đến ông ta.
Nhưng Tả tướng có chết cũng không ngờ rằng, Bạch gia sẽ vì chuyện này mà sụp đổ.
Người vạch trần tội trạng, lại là thứ nữ mà ông ta luôn xem thường.
Tội danh bán nước cầu vinh, cộng thêm mưu hại hoàng tự, cùng hàng loạt tội lớn nhỏ của Bạch gia thị tộc, hết thảy đều bị phơi bày giữa triều đình.
Lúc này, dù Triêu Lộc Cương có ba đầu sáu tay cũng không lật ngược nổi ván cờ chết.
Trước chứng cứ định tội rành rành, Triêu Lộc Cương dưới lớp da Tả tướng bị bức đến quỳ xuống.
Đầu gối khuỵu trên mặt đất đầy đau nhức, nỗi uất hận tràn lan từ sâu dưới đáy lòng!
Hắn không cam tâm!
Hôm nay quỳ tại đây! Hắn thề, ngày sau nhất định phải khiến Triêu Dã nợ máu trả bằng máu!
Nhưng Triêu Lộc Cương còn chưa kịp đòi nợ máu, thì Khuynh Diễm đã đột ngột bước khỏi long ỷ đi đến nhấn đầu hắn xuống, đánh!
“Bệ hạ xin bình tĩnh! Không được đánh người giữa triều đình mà bệ hạ!”
“Bệ hạ, như thế này còn ra thể thống gì nữa!” Quan văn thuộc Ngự Sử Đài sợ đến kêu lên: “Chuyện này nếu ghi vào sử sách thì không xong đâu!”
“Bệ hạ, khẩn xin người hãy giữ hình tượng! Mau kéo bệ hạ ra! Bệ hạ!!”
Quan viên triều đình rối thành một đoàn, bên thì lôi kéo Khuynh Diễm, bên lại lôi kéo Triêu Lộc Cương.
Những người lôi kéo Khuynh Diễm, chưa chạm được vào cô đã bị đá văng ra.
Chỉ tội cho Triêu Lộc Cương, bị một đám quan viên ôm lại, tay chân không thể giãy giụa, mặc cho Khuynh Diễm đè ra đánh.
Hiện trường vô cùng ồn ào hỗn loạn, cho đến khi một tiếng 'roẹt' xé rách vang lên, lớp da người bị kéo ra khỏi gương mặt Tả tướng.
Mọi người tức khắc sững sờ tại chỗ.
Đây là... Tam Vương gia?
Tam Vương gia dịch dung giả mạo mệnh quan triều đình!
Triêu Lộc Cương gần như không thể tin hắn lại thua đến triệt để thế này, cắn răng đè nỗi oán hận mà hỏi: “Làm thế nào ngươi phát hiện ra ta?”
Hắn ngụy trang đến hoàn hảo như vậy, rốt cuộc là sơ hở ở đâu?
Khuynh Diễm không đáp, xắn tay áo lên tiếp tục đánh trong âm thanh sợ hãi khuyên can của triều thần.
Tại sao lại đánh?
Không có tại sao, ngứa mắt thì liền đánh!
Hắc Khuyển: [...] Kí chủ nói dối đấy, có nguyên nhân nên cô mới đánh.
Mà quỷ dị nhất chính là, không cần cô giải thích với nó thì nó vẫn tự hiểu được.
Không được đâu! Trứng Nhỏ không muốn tâm linh tương thông với bệnh thần kinh!