Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 353: Chương 353: Trẫm là nam nhân (19)




Vừa vào trong doanh trướng, Triêu Dã lập tức giãy giụa tránh khỏi vòng tay Khuynh Diễm, híp mắt tra hỏi cô: “Giữa ngươi và nữ tử kia đã phát sinh chuyện gì?”

“Không có chuyện gì.” Suýt chút nữa là bị ăn vạ rồi!

May mà ta có nhiều kinh nghiệm!

“Nàng ta đã muốn bám lấy ngươi, đương nhiên phải hạ thủ đoạn gì đó.” Triêu Dã chợt dừng lại, tiến đến sát bên Khuynh Diễm, cái mũi nhỏ đánh hơi ngửi ngửi.

Như đang kiểm tra xem trên người cô có mùi hương của kẻ khác hay không.

“Bệ hạ ngửi cái gì?” Khuynh Diễm khó hiểu hỏi: “Nghiện mùi cơ thể ta sao?”

Triêu Dã: “...”

“Ai nghiện ngươi? Dù có nghiện thì trẫm cũng chỉ nghiện mùi cơ thể của chính mình.” Đúng, không sai!

Đây là cơ thể chính chủ của trẫm! Ngươi chỉ đang sống nhờ ở đậu!

“Vậy...” Khuynh Diễm chậm rãi nghiêng người đến: “Ta cũng muốn ngửi mùi cơ thể chính chủ của ta.”

Triêu Dã: “...”

Vô sỉ!

Đáy lòng hoàng đế bệ hạ hung hăng mắng người ta vô sỉ, nhưng hành động bên ngoài vẫn đứng yên cho người ta vừa ôm vừa ngửi mình.

Đây là biểu hiện chân chính của 'miệng nói không, nhưng thân thể lại rất thành thật'.

“Nhột nha, ngươi đừng có hôn vào cổ trẫm.” Triêu Dã hơi kháng cự.

Chạm vào cổ, thân thể hắn liền trở nên mềm nhũn, thật không thoải mái.

“Lúc nãy bệ hạ và Nhàn Vương đã nói gì?” Khuynh Diễm làm như lơ đãng hỏi.

“Chưa nói gì thì ngươi đã tới, ngược lại là ngươi, nữ tử kia đã làm gì ngươi?” Mọi người bên ngoài đều nói, hiện trường nhúng chàm rất thảm thiết.

Cho dù là bị vu oan, nhưng chắc chắn đã phát sinh gì đó rồi!

“Nàng ta từng chạm qua ngươi sao?”

“Ta tránh kịp, không chạm vào.”

“Vậy thì tốt.” Triêu Dã hơi buông lỏng, nhưng dường như nghĩ đến gì đó, nghiêm khuôn mặt nhỏ dặn dò: “Liễu Khuynh Diễm, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là nữ nhân.”

“Nữ nhân thì sao?”

“Không thể vì sống quá lâu trong thân thể nam nhân, mà quên mất giới tính thật sự của mình.”

Khuynh Diễm: “...” Nếu hắn không nhắc, có khi ta đã thật sự quên.

“Ngồi trên ngôi vị hoàng đế, sẽ có rất nhiều nữ nhân chủ động tìm tới ngươi. Nhưng ngươi phải biết tự giữ mình, không được thích bọn họ, cũng không được làm loại chuyện kia với bọn họ!”

Triêu Dã nói đến hùng hồn khí thế, câu cuối cùng còn kết hợp với khuôn mặt nhỏ đanh lại, nghiêm túc cảnh báo.

Hắn dẫn dắt dài dòng như vậy, tóm gọn lại chính là một câu: Ngươi không được ngủ với người khác!

Khuynh Diễm theo chủ nghĩa đi vào trọng tâm, trực tiếp trả lời: “Yên tâm, ta chỉ ngủ với bệ hạ.”

“Ai thèm ngủ với ngươi!” Hoàng đế bệ hạ ngạo kiều bĩu môi.

Khuynh Diễm ngạc nhiên: “Ồ, vậy hôm trước ai cầu xin ta cho lên giường ngủ cùng ấy nhỉ?”

Triêu Dã: “...”

Trẫm không nhớ!

Không nhớ gì cả!

Kẻ mất liêm sỉ đó chắc chắn không phải là trẫm!



Trường săn bị chuyện nữ nhi Tư thiên giám gián đoạn một hồi, sau đó mới có thể quay lại tiếp tục tham gia cuộc thi săn mứt quả.

Mọi người thi thố đến tối thì tập trung bên ngoài doanh trại, cùng ăn thịt uống rượu trò chuyện.

Mặc dù buổi sáng bị trò chơi của Khuynh Diễm hành hạ mệt không nhẹ, nhưng buổi tối cũng không ai cáu gắt, mà bọn họ còn nồng nhiệt đến lạ thường.

Trước nay trên triều quan văn và quan võ luôn đối đầu nhau, tâng bốc phe mình, chê bai phe đối phương.

Nhưng sau khi trải qua một phen đồng cam cộng khổ hôm nay, phát hiện dù theo văn hay võ, thì mỗi người đều có tài nghệ và lợi thế riêng.

Thái độ các đại thần đối đãi nhau đều dễ chịu hơn, trong tâm thậm chí còn sinh ra thán phục đối phương.

Hữu tướng nhìn thấy sự dụng tâm này, thật lòng nói: “Bệ hạ quả là trí tuệ vô song, chỉ trong một buổi dã ngoại, đã có thể xây dựng tình cảm giữa các đại thần trở nên tốt đẹp.”

“Nếu tiên đế nhìn thấy cảnh tượng hôm nay, chắc chắn người sẽ rất tự hào. Bệ hạ tuổi trẻ tài cao, vi thần tin Liệp Cổ Quốc về sau sẽ còn phát triển thịnh vượng hơn nữa.” Thái phó vuốt chòm râu dài, ngà ngà say nói.

Khuynh Diễm đang gắp thức ăn cho Triêu Dã, nghe bọn họ không ngừng khen ngợi cô, thì ngẩng đầu hỏi: “Trẫm không tài giỏi thì ai tài giỏi? Đó chẳng phải là điều đương nhiên sao?”

Khóe môi Triêu Dã giật giật.

Người đang sống dưới thân thể của trẫm đấy, có thể ăn nói giữ ý tứ một chút không?

Bá quan văn võ: “...” Không sao, bọn họ đã sớm quen rồi.

Bệ hạ tài giỏi là sự thật, nhưng ăn nói làm người ta đau tim, cũng là sự thật.

Có một đại thần nâng ly kính rượu Khuynh Diễm, cô qua loa khoát tay: “Trẫm không uống rượu, lát nữa không khéo sẽ có thích khách đến thăm.”

Toàn trường săn nháy mắt lặng ngắt như tờ, im lặng đến không còn nửa tiếng hít thở.

Loading...

“... Bệ hạ, vi thần xin mạn phép hỏi lại, người vừa nói gì vậy?” Cuối cùng vẫn là Hữu tướng dũng cảm lên tiếng trước.

“Thích khách đó!” Khuynh Diễm trả lời một cách đương nhiên.

Bệ hạ nói thật nhẹ nhàng, thích khách mà ngài cứ làm như quý khách vậy.

Ngài đùa như thế không vui chút nào...

Một giây sau, bên ngoài liền vang lên tiếng chém giết.

Sắc mặt Hữu tướng tái xuống, mà những đại thần bên cạnh cũng không khá hơn.

Thì ra bệ hạ không phải nói đùa!

Binh mã vây quanh, dàn trận bảo vệ Khuynh Diễm và Triêu Dã.

Tinh thần mỗi quan viên đều căng thẳng, những người gan nhỏ đều không nhịn được run chân.

Nhưng tiếng chém giết chỉ truyền đến từ bên ngoài, không bao lâu sau liền an tĩnh xuống, đến nửa bóng ma thích khách cũng không thể phá vòng vây vào trong.

Thống lĩnh Ngự lâm quân đi tới, quỳ một chân, nâng lên mũi tên dính máu đựng trong khay: “Khởi bẩm bệ hạ, thích khách đều là tử sĩ, vừa bị bắt thì đã tự sát.”

“Thần nhìn thấy trên thân mũi tên của bọn chúng có khắc ký hiệu, đầu mũi tên bôi độc dược.”

Khuynh Diễm chống cằm dựa vào bàn, lười nhác ra lệnh: “Đưa lên trẫm xem.”

Thống lĩnh Ngự lâm quân chuyền khay đựng mũi tên cho Lư Tín, để ông dâng đến chỗ Khuynh Diễm.

Cô nhíu mày nhìn chăm chú, nhìn đến vô cùng nghiêm túc, cuối cùng phất tay nói: “Đưa cho Hữu tướng và chúng ái khanh cùng quan sát.”

Lư Tín nhanh chóng làm theo phân phó, bưng khay nâng mũi tên đi đến bàn từng người.

Triêu Dã hạ thấp âm thanh hỏi: “Ký hiệu trên mũi tên có vấn đề gì sao?”

“Không có.”

“Vậy... ký hiệu đó là của ai?” Có thể làm cô suy tư cau mày, là một thế lực rất lớn sao?

Khuynh Diễm giơ ngón tay ngoắc ngoắc, Triêu Dã quan sát bên dưới, thấy các đại thần đều đang tập trung nghiên cứu mũi tên, sẽ không ai chú ý tới hắn.

Lúc này hắn mới dựa đến sát bên cạnh Khuynh Diễm.

“Ký hiệu đó là của...” Hơi thở nhàn nhạt khẽ lướt qua vành tai, âm thanh bí bí ẩn ẩn pha lẫn tiếng cười nhẹ, nói: “Của ai làm sao mà ta biết được.”

Triêu Dã nghẹn ngang tại chỗ.

Khó khăn nén ra một câu: “Vậy lúc nãy ngươi tỏ vẻ làm gì?”

Khuynh Diễm không trả lời, chỉ đưa tay vỗ vỗ đầu hắn.

Tiểu ăn vạ đúng là còn quá trẻ, không hiểu được sự đời.

Cô làm gì sao?

Đương nhiên là làm màu đó!

Triêu Dã bực dọc phủi đi bàn tay Khuynh Diễm, thấp giọng khó chịu: “Không được sờ đầu trẫm! Nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, đây không phải chỗ cho người sờ!”

Khuynh Diễm vô cùng ngạc nhiên: “Nhưng đây là thân thể nữ nhi, cái đầu này là đầu của một tiểu cô nương.”

Triêu Dã: “...”

Ngươi cứ chờ đó!

Vào ngày đổi lại thân thể, trẫm nhất định sẽ đòi đủ cả gốc lẫn lãi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.