Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 355: Chương 355: Trẫm Là Nam Nhân (20)




Nhàn Vương hoang mang nhìn xung quanh, đến hiện tại hắn vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Sáng nay, khi hắn vừa tỉnh dậy, liền phát hiện mình đang ở hoàng cung, cụ thể là trong Ngự Thư Phòng... bên cạnh còn có ngọc tỷ và một tờ thánh chỉ vàng chóe!

[Trẫm thưởng cho hoàng huynh một cơ hội làm hoàng đế free*, trải nghiệm một lần cả đời khó quên. Hoàng huynh hãy enjoy* đi nha!]

Các ký tự này là gì? Free... enjoy...

Nhàn Vương biểu thị không hiểu.

(*)Chú thích: free là miễn phí, enjoy là hưởng thụ.

Lư Tín hoảng hốt từ bên ngoài tiến vào: “Bệ hạ, bệ hạ, không thấy Hoàng quý phi nương nương đâu nữa... Ngũ Vương gia?”

Sao ngài lại ở đây?

Lư Tín mở to mắt ngây ngốc, Nhàn Vương cũng ngây ngốc không kém gì ông.

Sau khi trải qua vài câu giao lưu, cả hai liền hiểu rõ... Bệ hạ dẫn Hoàng quý phi bỏ trốn rồi!!

Bệ hạ, tại sao người có thể bỏ chúng thần và con dân vào lúc dầu sôi lửa bỏng này!!

Mau! Mau đi truy nã... không phải, đi hộ tống bệ hạ hồi cung!



“Ngươi nói chúng ta đi vi phục xuất tuần, quan sát đời sống của bách tính, nhưng sao bây giờ lại chạy nhanh như đang bỏ trốn vậy?”

“Tiểu cô nương” Triêu Dã nép trong lòng “đại nam tử” Khuynh Diễm, cả hai đang ngồi trên lưng một con hắc mã, không ngừng phi nước đại về phía trước.

“Thời gian không nhiều, tranh thủ một chút.” Khuynh Diễm nhạt giọng trả lời.

Triêu Dã tiếp tục thắc mắc: “Tại sao thời gian lại không nhiều?”

“Người lạnh không?” Khuynh Diễm đột nhiên hỏi qua chuyện khác.

Hoàng đế bệ hạ rõ ràng đang quan tâm quốc gia đại sự, nhưng vừa nghe người ta hỏi lạnh không, liền khịt mũi một tiếng, vô cùng đáng thương nói: “Lạnh nha.” Mau dỗ dỗ trẫm nha.

“Ta không lạnh.” Khuynh Diễm đáp.

Triêu Dã: “???”

Ngươi không lạnh, còn sau đó đâu?

Không phải ngươi nên an ủi dỗ dành trẫm sao??

Vậy ngươi hỏi trẫm lạnh hay không để làm gì?!

Hoàng đế bệ hạ tức giận!

Siêu tức giận!

Chợt người phía sau đưa tay kéo lấy hắn, thân thể nhỏ bé của Triêu Dã lập tức lọt thỏm vào lòng cô.

Khuynh Diễm mặc áo choàng rộng lớn, vạt áo rũ xuống, bao bọc kín kẽ hai gò má đỏ ửng của Triêu Dã, cũng không biết là đỏ vì lạnh, hay là đỏ vì điều gì khác.

Ngón tay hắn hơi nâng lên, sờ sờ vào lớp lông trên vạt áo choàng của cô.

Sợi lông mềm mại như bông, hơi ấm từ trên người cô truyền tới, còn có mùi hương nhàn nhạt thanh nhã, tất cả hòa thành một cảm giác thoải mái tốt đẹp, khiến hắn cảm thấy thật an lòng.

Cánh môi Triêu Dã khẽ mím lại, khóe môi kín đáo nhếch lên.

Hắn thích... chiếc áo choàng này.

“Đây là lông gì nha?”

“Tuyết hồ ly.” Âm thanh Khuynh Diễm xen lẫn trong tiếng gió lớn, rơi vào vành tai hắn.

Ngón tay Triêu Dã nhẹ miết lên mép áo, đáy lòng yên lặng lặp lại, tuyết hồ ly...



Khuynh Diễm đẩy nhanh tốc độ, ba ngày sau đến biên giới Liệp Cổ và Tây Sở.

Sau đó đi thêm năm ngày nữa, tới được phụ cận hoàng thành Tây Sở.

Vào sáng ngày thứ chín, cả hai không thể tiếp tục lên đường, bởi vì Triêu Dã phát sốt.

Đi liên tục suốt tám ngày đường vất vả, thân thể nữ tử không chịu nổi gió sương, nhưng Triêu Dã vẫn luôn cắn răng chịu đựng, không nói tình trạng của mình cho Khuynh Diễm biết.

Đến khi cô phát hiện, thì hắn đã sốt đến đầu óc mơ hồ.

Trong khách điếm phụ cận hoàng thành Tây Sở.

Khuynh Diễm chườm khăn ấm lên trán Triêu Dã, chợt thấy hắn nhíu chặt mày, cánh môi mấp máy cử động như muốn nói chuyện.

Âm thanh quá nhỏ, cô không nghe được.

Nhưng thấy hắn nhíu mày đau đớn như vậy, Khuynh Diễm lại không thể bỏ mặc, ghé sát tai đến bên môi hắn, nghe xem hắn đang nói gì.

Hơi thở nóng rực từ cánh môi hắn phả vào tai cô, Triêu Dã không ngừng lẩm bẩm.

“... Mứt quả... bánh quế hoa... bánh phù dung... Liễu Khuynh Diễm... mứt quả... bánh quế hoa... bánh phù dung... Liễu Khuynh Diễm... mứt quả...” Một vòng lặp vô tận.

Khuynh Diễm: “...”

Mỗi lần bị sốt hắn đều niệm thức ăn thế này sao?

Nhưng tại sao trong đống thức ăn đó lại xen lẫn tên cô vào?

Chẳng lẽ hắn... muốn ăn cô hả?!

Ánh mắt Khuynh Diễm tối xuống.

Loading...

Nếu hắn không phát sốt, thì lập tức ăn cũng không thành vấn đề.

Hắc Khuyển: [...] Có phải nó nên thấy vui mừng vì đại nhân vật phát sốt không?

Ít nhất có thể tránh được một kiếp cầm thú từ kí chủ.

Triêu Dã sốt mê man ba ngày, lúc tỉnh dậy liền phát hiện nửa người dưới mình không mặc y phục, mà Khuynh Diễm còn đang cúi đầu giữa hai chân hắn.

Triêu Dã: “!!!”

“Biến thái! Sở khanh! Vô sỉ! Tại sao ngươi lại... lại...”

Nhất thời không tìm được ngôn ngữ, Triêu Dã tức đến khóc luôn tại chỗ.

Nói là khóc cũng không hẳn, chỉ là khóe mắt hơi đỏ lên, nhưng vẫn quật cường nén xuống.

Khuynh Diễm ngơ ngác không hiểu: “Bệ hạ bị thương, ta bôi dược cho người, người mắng ta làm gì?”

Triêu Dã lập tức khựng lại.

Cẩn thận quan sát thêm một lần nữa, quả thật Khuynh Diễm đang cầm bình dược, cô chỉ đơn thuần bôi thuốc cho hắn.

Mà nửa người dưới của hắn cũng không phải bị cởi sạch, vẫn còn mặc lại tiết khố.

Triêu Dã: “...” Cảm thấy xấu hổ về hành động vừa rồi của mình.

Thân thể Hoàng quý phi đã quen ăn ngon mặc đẹp, chưa từng rời cung chịu gian khổ.

Đột nhiên ngồi trên yên ngựa nhiều ngày, bên trong đùi non mềm bị phần yên cọ xát đến rách da chảy máu, mỗi ngày càng thêm nghiêm trọng.

Nhưng Triêu Dã lại cứ lặng thinh chịu đựng, làm vết thương trở nặng nhiễm trùng, vì vậy mới dẫn đến phát sốt.

“Bị thương sao không nói cho ta biết?” Khuynh Diễm bôi thuốc xong, cầm chăn đắp lên che lại thân thể hắn.

Triêu Dã mím mím môi, không đáp lời.

“Vết thương thành ra như vậy, không đau sao?” Khuynh Diễm lại tiếp tục hỏi.

Trước đây chẳng phải đứt tay một chút liền ăn vạ sập trời à?

Đột nhiên đổi tính rồi?

“Ngươi đang lo quốc sự, trẫm đã không giúp được gì, không nên làm chậm trễ ngươi.” Triêu Dã lí nhí lên tiếng.

Khuynh Diễm ngạc nhiên. Từ khi nào tiểu ăn vạ lại trưởng thành và biết nghĩ cho cô như vậy?

Nghe thế nào cũng thấy... một mùi bịa chuyện!

Dù biết hắn bịa chuyện, nhưng cô cũng không rõ nguyên nhân thật sự là gì.

Chờ đến ngày hôm sau, thời điểm chuẩn bị thay thuốc...

“Không được! Ngươi không được!” Triêu Dã ôm chặt chăn che lại thân thể mình, không cho Khuynh Diễm kéo ra.

“Bị thương ở đùi, không lấy chăn ra thì bôi dược thế nào?”

“Trẫm... để trẫm tự làm.” Triêu Dã kiên quyết nói.

Khuynh Diễm nhìn chóp tai ửng hồng của hắn, nháy mắt liền hiểu: “Bệ hạ xấu hổ? Đây là cơ thể của ta, hơn nữa linh hồn ta còn là nữ tử, người xấu hổ cái gì?”

Triêu Dã liều chết không buông.

Linh hồn ngươi là nữ tử, nhưng thân xác ngươi lại là nam nhân!

Ngươi muốn cởi quần trẫm là không thể nào!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.