Quân đội riêng của Nhị hoàng tử Tây Sở như đã chuẩn bị từ trước, chọn đúng thời điểm thích hợp liền tiến vào hoàng cung.
Trên tay họ cầm một loại vũ khí kỳ lạ, ống tre có bầu đựng thuốc nổ bên trong, phần cuối ống tre là dây đuôi pháo.
Chỉ cần đốt ngòi dẫn đuôi pháo, bên trong ống tre sẽ có một viên kim loại bắn ra, kèm theo lửa cháy phát nổ.
Đại lục bấy giờ chỉ có cung nỏ thô sơ, sở hữu được vũ khí đặc biệt này, chính là nắm trong tay lợi thế lớn.
Đến khi Triêu Lộc Cương phát hiện, thì quân đội của Nhị hoàng tử đã một đường thuận lợi tiến thẳng vào tẩm cung hoàng đế.
Thế cờ chiến thắng gần trong gang tấc, nhưng chỉ chớp mắt liền biến thành thua đến thảm hại, sự thống hận của Triêu Lộc Cương càng thêm ác liệt điên cuồng!
Ánh mắt hắn nhìn Khuynh Diễm, như muốn tận tay lăng trì xẻo xuống từng mảng da thịt trên người cô!
“Tại sao ngươi lại phá hỏng kế hoạch của ta? Ta đã rời khỏi Liệp Cổ Quốc, đã không còn liên quan đến ngươi! Tại sao ngươi vẫn đuổi tận giết tuyệt ta? Triêu Dã! Tại sao ngươi cứ phải đuổi tận giết tuyệt ta!”
Triêu Dã lúc này vẫn đang ăn bánh, bị gọi tên cũng không hề phản ứng.
Nếu đứng từ vị trí của Khuynh Diễm, sẽ nhìn thấy trong lỗ tai hắn đang nhét cục bông lớn, ngăn cách mọi âm thanh bên ngoài.
Cho nên, khung cảnh xung quanh trong mắt Triêu Dã, chỉ như một vở kịch câm.
Mọi người gào thét cuồng nộ, hắn đều không nghe được, cũng không có hứng thú suy đoán.
Hứng thú của hắn, chỉ dành cho chiếc bánh trên tay mà thôi.
“Triêu Dã! Ta đã làm gì có lỗi với ngươi, tại sao ngươi cứ chặt đứt đường sống của ta!” Triêu Lộc Cương không ngừng phẫn nộ chất vấn.
Khuynh Diễm bị làm ồn đến hơi nhíu mày: “Ngươi không động đến ta, ta sẽ rảnh rỗi đi tìm ngươi chắc?”
Hắn muốn sang Tây Sở thành lập vùng trời riêng, chuyện này cô vốn không biết.
Nhưng hắn lại một hai thích sát cô ở trường săn, còn sai sứ thần mượn danh Nhị hoàng tử đến uy hiếp cô.
Cô không xử lý hắn, thì giữ hắn lại làm gì? Chờ hắn kéo binh đến đánh cô à?
Triêu Lộc Cương hai mắt đỏ ngầu, sự thua cuộc này làm kích phát mọi thù hận ghen ghét sâu trong đáy lòng hắn.
Khi con người bị dồn đến đường cùng, tình cảnh tuyệt vọng mất đi tất cả, những tiếng lòng chân thực nhất sẽ theo nhau dâng lên, cuộn trào trôi qua cổ họng.
“Tại sao khi phụ hoàng còn sống, người chỉ yêu thích ngươi mà không yêu thích ta? Tại sao ta phải nỗ lực để chiếm đoạt ngôi vị hoàng đế, còn ngươi chỉ cần ngồi yên liền có được? Tại sao đến tận lúc phụ hoàng chết, người cũng an bài để bảo vệ tốt ngươi?”
Triêu Lộc Cương tức giận thống khổ chỉ vào chính mình: “Còn ta thì sao? Ta cũng là con của người! Ta có làm gì sai sao? Tại sao ta rất cố gắng, nhưng một đời đều không đuổi kịp ngươi? Rốt cuộc là tại sao?”
Khuynh Diễm nâng mắt nhìn hắn, con ngươi cô tĩnh lặng không có nửa điểm cảm xúc.
Không có tức giận, cũng không có đồng tình.
Giọng nói cô nhạt nhẽo hỏi hắn: “Ngươi muốn nhận được đáp án gì từ ta?”
Triêu Lộc Cương lập tức khựng lại.
Một lúc sau, hắn bật cười.
Cười đến như một tên ngốc.
Hắn quả là một tên hề ngu ngốc.
Triêu Dã không phải phụ hoàng, hắn hỏi Triêu Dã những lời này, vậy thì hắn mong muốn nhận được đáp án gì?
Là muốn Triêu Dã cười nhạo hắn, hay muốn Triêu Dã thương hại hắn?
Một đứa trẻ khao khát tình thương phụ tử, không có được nên sinh ghen ghét đố kỵ, muốn giết chết đệ đệ được phụ thân yêu thương.
Mà phụ thân của hắn, còn là do hắn hạ độc giết chết.
Huynh đệ của hắn, từng người từng người đều chết dưới tay hắn.
Thậm chí đến cuối cùng, hắn còn phá hủy tình cảm phụ tử của hoàng đế và Thái tử Tây Sở Quốc.
Tất cả đều là vì đố kỵ.
Đố kỵ người khác có phụ thân yêu thương, còn hắn thì không có.
Thì ra thứ hắn mong muốn, không phải ngôi vị hoàng đế, mà là tình thương của cha hắn.
Hắn làm nhiều thứ như vậy, chỉ vì muốn ông liếc mắt nhìn thấy hắn, muốn ông nhận ra mình còn có một đứa con như hắn.
Triêu Lộc Cương cười đến không dừng lại được, nực cười! Cuộc đời hắn thật sự nực cười!
Đột nhiên, hắn vung lưỡi kiếm trong tay, lưỡi kiếm mà hắn đã muốn dùng để giết phụ hoàng hắn, lưỡi kiếm nhuốm đỏ máu tươi và nỗi thống khổ thương tâm của hoàng đế Tây Sở.
Lưỡi kiếm đó, đâm xuyên qua lồng ngực hắn!
Cuộc đời hắn đắm chìm trong thù hận, một vở kịch bi hài đã đến thời điểm phải kết thúc.
Mọi thứ diễn ra quá đột ngột, đột ngột đến mức không ai kịp ngăn cản sự tử vong của Triêu Lộc Cương.
Nhị hoàng tử và triều đình Tây Sở Quốc đều thống hận, cho rằng cái chết này là quá dễ dàng với hắn!
Khuynh Diễm vẫn đang che lại đôi mắt Triêu Dã, cánh tay cô choàng qua kéo hắn rời đi.
Tình cảm quá khát cầu, sẽ trở thành chấp niệm.
Loading...
Nhưng điểm đến cuối cùng của đời người, chẳng phải đều là cái chết thôi sao?
Vậy thử hỏi, tình cảm tồn tại, thì có tác dụng gì?
—
“Có tình cảm rất tốt, giống như trẫm thích bánh này, ăn vào thấy thật vui vẻ. Nếu không có tình cảm với bánh, trẫm sẽ không thể biết đến niềm vui.”
Triêu Dã ngồi trong xe ngựa, chỉ chiếc bánh trên tay mình.
Khuynh Diễm không hề hỏi hắn, có lẽ do hắn cảm nhận được gì đó, nên tự bộc phát nói ra.
“Không có bánh, trẫm sẽ buồn, sẽ đố kỵ với những người được ăn bánh. Nhưng trẫm có Liễu Khuynh Diễm, ngươi sẽ mua bánh cho trẫm ăn!” Triêu Dã cực kỳ ỷ lại nói.
Lý luận của hoàng đế bệ hạ thật đơn giản, tình cảm thế gian mà ngài chỉ so sánh bằng một cái bánh ngọt.
“Nhưng nếu Liễu Khuynh Diễm yêu thích người khác mà không cần trẫm nữa...” Triêu Dã cụp mắt, âm thanh chợt ngừng lại.
Hắn đột nhiên thấy thấu hiểu cảm giác của Triêu Lộc Cương.
Khát cầu thành chấp niệm, chấp niệm sẽ khiến người lạc lối trong hận thù.
Nhưng chấp niệm của hắn đối với cô, hắn lại không muốn từ bỏ.
Tình cảm hắn dành cho thế giới này, bao gồm phụ hoàng mẫu phi, con dân Liệp Cổ, chỉ quan trọng bằng niềm yêu thích thức ăn.
Nhưng tình cảm hắn dành cho cô, đã quan trọng hơn cả sinh mệnh.
Thì ra... hắn đã thích cô nhiều đến như vậy.
“Liễu Khuynh Diễm, có phải ngươi đã hạ bùa chú trẫm không?” Triêu Dã ngẩng đầu, mờ mịt hỏi.
Khuynh Diễm từ nãy đến giờ vẫn luôn yên lặng lắng nghe, nhưng hiện tại đã bắt đầu sờ trán hắn: “Bệ hạ lại nghĩ linh tinh gì nữa?”
Bùa chú gì? Chưa hết sốt sao?
Triêu Dã đưa ngón tay lên đếm: “Ngươi đổi thân thể với trẫm, ngươi rất thông minh, ngươi có võ lực lợi hại, ngươi còn biết chế tạo vũ khí, đem cho Nhị hoàng tử Tây Sở thuê, vũ khí đó gọi là... gọi là...”
“Hỏa thương.” Khuynh Diễm nhắc nhở.
“Gọi là gì không quan trọng, quan trọng là ngươi không giống người thường, ngươi... có khi nào ngươi là yêu quái đến mê hoặc trẫm không?” Triêu Dã nói nói một lúc, bắt đầu tự mình dọa mình kinh hãi.
“Ồ.” Khuynh Diễm có chút hứng thú hỏi: “Vậy bệ hạ nghĩ ta là yêu quái gì?”
“Chắc là...” Triêu Dã cũng thật sự nghiêm túc ngẫm nghĩ câu trả lời: “Ngươi xinh đẹp như vậy, chắc là hồ ly tinh hả?”
Khuynh Diễm giơ tay nhéo nhéo mặt hắn: “Bệ hạ cũng rất xinh đẹp, người ở chung động hồ ly với ta hả?”
“Đau nha! Buông trẫm ra! Ngươi không được phạm thượng!” Triêu Dã nhăn nhó giãy giụa: “Còn nữa, trẫm không phải hồ ly tinh!”
Khuynh Diễm: “Ừ, người là heo tinh.”
Triêu Dã: “...”
Cô vừa nói gì?
Cô mắng hắn là heo?!
Hắn heo chỗ nào! Cô mới là heo!
Cả nhà cô trừ hắn đều là heo!