Biên giới Liệp Cổ Quốc.
Đạo trưởng râu dài tóc bạc, mặc đạo bào xám ngồi bên bàn gỗ.
Ánh mắt ông ta đăm chiêu suy nghĩ, lông mày nhíu chặt hiện lên nét lo âu.
Tướng quân từ bên ngoài vạch lên rèm che, tiến vào trong doanh trướng, mặt mày rạng rỡ báo tin mừng: “Trương chân nhân, Trương chân nhân! Hoàng đế Liệp Cổ Quốc đã thiêu sống con hồ yêu kia rồi!”
Phản ứng đầu tiên của đạo trưởng không phải vui mừng, mà là cẩn thận xác nhận lại: “Tin này chắc chắn sao?”
“Rất chắc chắn!”
Tướng quân quả quyết khẳng định: “Thư tín vừa được truyền đến từ hoàng thành Liệp Cổ, sứ giả Đông Man của chúng ta tận mắt chứng kiến, lửa lớn thiêu cháy Cẩm Tú Cung suốt một đêm!”
Đạo trưởng cau mày suy ngẫm.
Dễ dàng như vậy?
Chẳng lẽ dịch bệnh đã làm thân thể cô trở nên suy yếu, nên cô mới không còn sức phản kháng như các thế giới trước.
Tướng quân thấy đạo trưởng có vẻ không tin, nên tiếp tục bổ sung: “Sứ giả đã kiểm tra thi thể, xác nhận là hồ yêu hại người Liễu Khuynh Diễm kia. Nàng ta đã chết, nhưng mà...”
Tướng quân chợt dừng lại, có chút thắc mắc hỏi: “Vì sao sau khi chết, nàng ta không biến thành hồ ly?” Không phải nói yêu quái chết đi, liền sẽ trở về nguyên hình sao?
“Nội tình phức tạp, thiên cơ không thể tiết lộ, bần đạo không tiện giải thích cùng ngài.” Đạo trưởng viện cớ đáp.
Tướng quân gật gật đầu, cũng chẳng băn khoăn hỏi thêm nữa. Mà vốn dĩ, làm gì có ai để tâm chân tướng thật sự đâu.
Liễu Khuynh Diễm chỉ là một nữ nhân, lại không phải thân quyến người nhà bọn họ. Miễn là dịch bệnh được chữa trị, hy sinh nàng ta thì đã làm sao?
Đạo trưởng cầm xem thư tín, ngồi trầm ngâm một lúc lâu.
Khuynh Diễm quỷ kế đa đoan, chưa chắc cô đã thật sự chết trong hỏa hoạn.
Nhưng không chết thì càng tốt, vậy mới đúng mục đích ban đầu của ông ta.
Loading...
Tài liệu của tổ chức đã viết, điều khiển lửa là khả năng đặc biệt của Khuynh Diễm.
Vì thế, đạo trưởng mới cố tình đưa ra biện pháp thiêu sống cô.
Tại sao ư?
Bởi vì không muốn cô chết, nếu để cô trực tiếp chết như vậy thì quá dễ dàng!
Lần này cô bị chính Tịch Dạ hạ lệnh thiêu sống, hắn đối cô tuyệt tình tuyệt nghĩa, chắc chắn cô sẽ vô cùng oán hận.
Cô phải sống, sống để quay về trả thù Tịch Dạ!
Rồi thù hận giữa hai người sẽ leo thang chồng chất, đời đời kiếp kiếp đều không thể ở bên nhau!
Như vậy, nhiệm vụ mới triệt để hoàn thành!
Đạo trưởng nghĩ mọi chuyện đã theo kế hoạch mình, liền lên tiếng phân phó: “Tướng quân giúp bần đạo lập một tế đàn, để bần đạo khẩn xin thiên địa thần linh, cứu vớt chúng sinh khỏi tai ương khổ nạn.”
“Thế thì thật tốt quá! Thỉnh Trương chân nhân chờ ta một chút!” Tướng quân nhanh chóng chạy ra ngoài.
Tế đàn mất không bao lâu liền được dựng lên, đạo trưởng được binh lính Đông Man ba quỳ chín bái hành lễ.
Ông ta bước đến đứng ở trung tâm, miệng đọc những lời chú thuật cao thâm khó hiểu, bàn tay dưới đạo bào lấy ra vật phẩm từ hệ thống.
Thế giới này vốn chỉ có thiên tai, trong số mệnh định sẵn không có dịch bệnh, căn bệnh quái ác này là do đạo trưởng giở trò.
Không hẳn là bệnh, mà là độc dược!
Bách tính ở nơi đây đã trúng độc!
Chất độc do đạo trưởng bào chế, lượng lớn độc dược thông qua vật phẩm hệ thống, hòa vào gió thổi đi khắp đại lục.
Chỉ cần hít thở, liền sẽ trúng độc!
Người trong khắp thiên hạ này đều đã mang mầm mống độc dược trong cơ thể, chỉ khác biệt ở chỗ ai phát độc sớm, ai phát độc muộn mà thôi.
Cho nên, dù Hoàng quý phi ở trong cung, được hoàng đế kiểm tra đồ dùng và thức ăn cẩn thận đến đâu, thì vẫn hít phải chất độc.
Chỉ có tạo nên cục diện hỗn loạn như vậy, áp lực vây tới từ tứ phía, mới đủ để bức ép Tịch Dạ hạ lệnh giết Khuynh Diễm!
Nhưng mà... có một điểm làm đạo trưởng nghi vấn không yên.
Tại sao tính cách của Khuynh Diễm ở thế giới này, không giống với tài liệu ghi chép?
Liễu Khuynh Diễm đáng yêu ngây thơ, không giống loại nữ nhân thủ đoạn khó lường... Nhưng cũng có thể, giả vờ ngây thơ là thủ đoạn mới của cô!
Nước cờ đã đánh đến sắp thắng lợi, hiện tại chỉ có thể tiếp tục tiến lên!
Đạo trưởng hất cao kiếm gỗ trong tay, lời chú thuật dần dần vang vọng, tiếng trống trận hồ hởi sôi trào.
“Thiên địa chi đạo, khởi trừ yêu ma, chấp pháp!”
Khi lời chú cuối cùng rơi xuống, cũng là lúc mây đen vần vũ vây khắp không trung.
Bầu trời nặng trĩu như muốn nhập làm một thể với mặt đất, giọt nước vỡ ra trên nhánh cây.
Mưa rào đã đến.
Đây có lẽ là cơn mưa kéo dài nhất trong lịch sử thế giới này.
Và cũng là cơn mưa đáng nhớ nhất, bởi vì không chỉ có giọt nước lạnh lẽo, mà nó còn... được tưới bằng máu tươi!
Trong màn mưa mờ mịt hư ảo, một bóng người đạp lên thi thể binh lính bước đến.
Máu đỏ sẫm theo nước mưa đọng lại trên lưỡi kiếm, chém ra xác thịt xương trắng chất chồng lên nhau.
Nụ cười Khuynh Diễm như đóa hoa tươi đẹp đang nở rộ giữa cơn mưa, bước chân chậm chạp giẫm lên những thây cốt không ngừng ngã xuống.
Ánh mắt cô tĩnh lặng chết chóc, hướng đến đạo trưởng đang lẩn trốn trong vòng vây.
Một trận ớn lạnh từ đốt sống dưới cùng vọt thẳng tới đỉnh đầu, sắc mặt đạo trưởng tái mét, tay chân luống cuống bỏ chạy.
Lửa lớn ngợp trời trong một giây bùng lên dữ dội, chặt đứt mọi lối thoát!
Nước lẩn vào trong lửa, thủy hỏa thế nhưng lại có thể tương sinh, sự quỷ dị quyết bức người vào tử lộ!
Ánh mắt đạo trưởng hiện lên sợ hãi.
Là lửa!
Tại sao hoàng đế Liệp Cổ Quốc lại biết điều khiển lửa? Hắn không phải Tịch Dạ sao?
Chẳng lẽ là... không thể nào!
“Ngươi là số 33!” Đạo trưởng hoảng hốt kêu lên, cuối cùng ông ta đã phát hiện ra chân tướng.
Nhưng sự phát hiện này càng làm chính bản thân ông ta khiếp sợ! Tại sao mục tiêu lại nhập vào thân xác hoàng đế?
Vậy là ngay từ đầu, ông ta đã luôn đối phó sai người!
“Ta không biết số 33.” Cổ tay lưu loát chém ngang vật thể cản đường trước mặt, khóe miệng nhếch lên độ cong cổ quái: “Ta chỉ biết, tên ta là Khuynh Diễm.”
Lưỡi kiếm đặt trên sườn mặt đạo trưởng, không kịp phòng bị liền cắt toát ra!
Lớp da người dính trên mặt rơi xuống, phía sau dáng vẻ lão chân nhân đạo mạo, là một nữ tử trẻ tuổi thanh tú.
Lúc này nàng ta đã hoảng sợ đến toàn thân đều run rẩy.
Không phải Nhiệm Vụ Giả nào cũng biết võ thuật toàn năng, mà mỗi người sẽ có một sở trường nhất định, tùy vào thế giới thích hợp để đến phát huy.
Chẳng hạn như thế giới người máy, để Tưởng Thành tới, vì sở trường của hắn là công nghệ.
Còn thế giới cổ đại triều đấu, để nữ tử này tới, vì nàng ta giỏi dịch dung và độc dược.
Về phần Khúc Cẩn?
Không biết sở trường của hắn là gì, có lẽ là kế thứ ba mươi sáu — chạy trốn bảo toàn tính mạng!
Nữ tử cố giữ bình tĩnh, muốn dùng tình cảm thuyết phục Khuynh Diễm: “Ta hãm hại ngươi chỉ là bất đắc dĩ, mỗi người chúng ta đều có nhiệm vụ của riêng mình.”
“Vì là Nhiệm Vụ Giả, nên ta mới phải làm chuyện đối đầu ngươi, chứ ta cũng không muốn như vậy. Ngươi không nên vì chúng ta đứng ở hai chiến tuyến đối lập, mà lại ra tay giết ta.”
Giọng nói nữ tử mềm mại, ánh mắt chân thành thật lòng... Một giây sau, tiếng thét đau đớn đâm xuyên qua màng nhĩ!
Cánh tay phải của nàng ta bị cắt đứt lìa!
Chất độc trong lòng bàn tay định ném lên người Khuynh Diễm, đều bị nước mưa cuốn đi.
“Đây là bất đắc dĩ của ngươi?”
Ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu qua đáy mắt, con ngươi của nữ tử giãn đến hết cỡ vì khiếp sợ!
Màn mưa dày đặc trắng xóa, khiến tầm nhìn xung quanh trở nên lu mờ.
Thân thể nữ tử đổ xuống mặt đất, lời bao biện phía sau còn chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng, thì đã bị lưỡi kiếm một nhát chém đứt.
Máu tươi đọng lại thành vũng loang lổ, bề mặt chất lỏng phản chiếu độ cong cổ quái treo trên khóe môi Khuynh Diễm.
Ánh sáng trắng bị bóp nát trong lòng bàn tay cô, tiếng cười như ma âm chậm rãi vang vọng giữa màn mưa mù mịt.
Ngươi nói, ngươi bất đắc dĩ nên mới hãm hại ta.
Nhưng thật đáng tiếc, ta lại không hề bất đắc dĩ khi tiêu hủy hồn phách ngươi.