Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 371: Chương 371: Trẫm là nam nhân (27)




Đại lục năm 1305, thiên tai kéo đến, dịch bệnh hoành hành, người chết nhiều vô số kể.

Ngày Kỷ Hợi, tháng Đinh Sửu, năm Giáp Ngọ, Hoàng quý phi Liễu Khuynh Diễm của Liệp Cổ Quốc bị phán định là hồ yêu tội nghiệt tày trời, phải gánh chịu hình phạt thiêu sống.

Ba ngày sau, khắp đại lục nghênh đón một trận mưa dữ dội, kéo dài suốt mười ngày mười đêm.

Vạn vật đều được thanh tẩy, dịch bệnh không cần chữa cũng tự khỏi, bách tính nơi nơi hồi phục khỏe mạnh.

Là thanh tẩy.

Nhưng cũng là huyết tẩy.

Vào ngày đầu tiên mưa rơi xuống, quân đội Đông Man đóng quân tại biên giới Liệp Cổ, đã bị đánh cho tan tác bại trận.

Đến ngày cuối cùng của trận mưa, cũng là lúc triều đình Đông Man phải đổi họ, sáp nhập vào lãnh thổ Liệp Cổ Quốc.

Có rất nhiều tin đồn xoay quanh sự việc này.

Người thì nói, hoàng đế Liệp Cổ dẫn theo rất nhiều quân sĩ, đánh đám ngoại tộc Đông Man, bởi vì bọn chúng cưỡng bức giết chết bách tính tại biên giới, chèn ép tàn sát con dân ngài.

Nhưng người khác lại nói, một mình hoàng đế Liệp Cổ vác kiếm đi khắp đại lục, nhuộm máu chảy thành sông, báo thù rửa hận cho Hoàng quý phi Liễu Khuynh Diễm.

Lời đồn nhiều như vậy, nhưng lại không cách nào xác thực. Bởi vì vị hoàng đế thứ mười sáu của Liệp Cổ Quốc, đã tử trận trong ngày mưa cuối cùng tại Đông Man.

Ngài đã sớm chuẩn bị cho cái chết của mình, chiếu chỉ truyền ngôi cùng những quyền lực quan trọng đều được ngài sắp xếp cẩn thận.

Ngũ Vương gia, hay còn gọi là Nhàn Vương, lên ngôi trở thành tân đế.

Đây là vị hoàng đế đầu tiên trong lịch sử có thân thể không lành lặn, nhưng một lòng vì giang sơn và bách tính, không có điểm nào khiến người khác không tin phục.

Chỉ là, mọi người vẫn luôn ca ngợi công đức trong mấy năm trị vì ngắn ngủi của tiên đế Triêu Dã.

Ngài bảo vệ con dân Liệp Cổ đến tận giờ phút cuối cùng, không chê họ bệnh tật phiền phức, kiên quyết không thiêu sống họ, sẵn sàng bước ra chiến trận để bảo vệ họ.

Sức khỏe và sự thịnh vượng của Liệp Cổ Quốc ở hiện tại, đều là nhờ vào lòng nhân từ và anh dũng của tiên đế.

Nhưng sự kính trọng ngưỡng mộ dành cho Triêu Dã nhiều bao nhiêu, thì sự thống hận trách móc đối với Liễu Khuynh Diễm lại nhiều bấy nhiêu!

Loading...

Bởi vì trước khi chết, tiên đế đã giấu một tờ thánh chỉ, phong hồ yêu lên làm Hoàng hậu!

Tiên đế Triêu Dã chết tại Đông Man, thi thể lưu lạc mất tích, không thể đem về chôn cất vào hoàng lăng.

Có người cho rằng, là bởi vì Liễu Khuynh Diễm chết cháy không có chỗ chôn, nên tiên đế thống khổ trừng phạt chính mình.

Nguyện cùng nàng chết không thấy xác, thây cốt vất vưởng không được phúng viếng khói hương.

Thử hỏi một hồ yêu như nàng, có đáng hận hay không! Có đáng chết hay không!

Nhưng mà... nếu như Liễu Khuynh Diễm còn sống, vậy có phải tiên đế Triêu Dã đã có một kết cục tốt đẹp hơn rồi không?

Ngài một đời hy sinh vì con dân Liệp Cổ, nhưng đến cuối cùng, lại không có được hạnh phúc của chính mình.

...

Bách tính căm hận Liễu Khuynh Diễm, cho rằng nàng đáng chết.

Nhưng tận sâu trong đáy lòng, lại mong muốn nàng được sống.

Bởi vì cái chết của nàng, chính là sự trừng phạt tàn nhẫn đối với tiên đế của bọn họ...

[Nhiệm vụ phụ tuyến “Ái hận bất phân”, hoàn thành.]

——

Liễu Khuynh Diễm...

Đừng, đừng mà...

Không được!

Trẫm không muốn! Không muốn!

“Liễu Khuynh Diễm!”

Triêu Dã bật dậy từ trên giường, cả người đầm đìa ướt đẫm mồ hôi, như vừa trải qua một cơn ác mộng khủng khiếp.

Trái tim nhảy loạn trong lồng ngực, qua một lúc lâu cũng không thể hồi phục lại.

Hắn mơ thấy mình mắc dịch bệnh, khắp thân thể đều vô cùng đau đớn.

Rồi lại có người muốn thiêu sống hắn, khí nóng kia rất chân thực.

Sau đó, Khuynh Diễm đến ôm hắn đi, cho hắn uống một loại thuốc kỳ lạ, còn nói chỉ cần đổi lại thân thể, thì dịch bệnh sẽ chuyển qua cô... Hắn không muốn!

Mắc bệnh sẽ chết! Hắn không muốn cô chết bỏ lại hắn!

May mà tất cả chỉ là mộng, là mộng mà thôi...

Triêu Dã đặt tay lên ngực mình, ngay sau đó hơi thở lập tức ngừng lại!

Vội vã cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt hắn hiện lên sợ hãi không thể tin, loạng choạng lao đến trước gương đồng.

Đây là gương mặt hắn, là thân thể ban đầu của hắn, không phải của Khuynh Diễm!

Vậy giấc mơ kia... là thật sao?

Triêu Dã bật dậy chạy ra cửa, phát hiện nơi này không phải Cẩm Tú Cung, mà là một viện nhỏ ở ngoại ô, hoàn cảnh rất xa lạ.

“Liễu Khuynh Diễm! Ngươi đâu rồi? Liễu Khuynh Diễm!”

Triêu Dã lớn giọng gọi, nhưng xung quanh không một bóng người, làm đáy lòng hắn càng thêm sợ hãi.

Chẳng lẽ cô đã... Không thể nào!

Cô không được chết bỏ lại hắn!

“Liễu Khuynh Diễm, ngươi mau ra đây! Nếu ngươi không ra, sau này trẫm sẽ không cho ngươi ôm, không cho ngươi hôn, không cho ngươi...”

Kẽo kẹt.

Tiếng cửa gỗ mở ra, giọng nói nhàn nhạt vọng đến: “Người tìm ta làm gì?”

Mới tỉnh dậy đã ăn vạ ta, sao số ta lại khổ thế này chứ.

Triêu Dã vừa nhìn thấy cô, liền lập tức hối hả chạy đến, kéo cô ôm vào lòng: “Không cho ngươi đi! Trẫm không cho ngươi đi!”

Khuynh Diễm hơi ngơ ngác, giơ tay vỗ vỗ lên lưng hắn: “Ta chỉ đi...” ra cửa tìm thức ăn.

“Trẫm không cần biết! Trẫm không muốn nghe! Trẫm không cho ngươi đi đâu hết!” Triêu Dã siết chặt tay, lắc đầu ngắt ngang lời cô.

Khuynh Diễm: “...”

Bệnh nữ chính nói phát liền phát, không thể báo trước cho ta một tiếng sao?

Triêu Dã chợt vội vàng kiểm tra khắp người cô, âm thanh tràn ngập lo lắng: “Ngươi đổi lại thân thể với trẫm, có phải ngươi đang bị bệnh dịch không?”

Nếu giấc mơ kia là thật, vậy thì cô...

“Dịch bệnh đã qua rồi.” Khuynh Diễm kể sơ lược mọi chuyện cho Triêu Dã.

Từ chuyện hắn mắc bệnh, đến chuyện Đông Man đòi thiêu sống hiến tế hắn.

Vì muốn lôi ra kẻ chủ mưu phía sau, nên cô đã tương kế tựu kế, để sứ giả nhìn thấy hắn nằm trong biển lửa.

Vào thời điểm lửa cháy lớn nhất, đem thi thể của một nữ tù chết vì bệnh dịch, đặt vào tráo đổi.

Bệnh tình của Triêu Dã lúc đó rất nghiêm trọng, vết lở loét nhiều như vậy, sứ giả cũng không dám đến gần kiểm tra.

Chỉ cần nhìn thấy hắn nằm trong lửa, liền tin hắn đã bị thiêu chết.

Chuyện tiếp theo, chính là đánh đổ hoàng tộc Đông Man, cuối cùng giả chết.

“Liễu Khuynh Diễm, ngươi thật lợi hại nha!” Triêu Dã không hề che giấu sự sùng bái trong ánh mắt.

Sau đó hắn chợt im lặng, suy tư nói: “Nếu đổi lại là trẫm, trẫm sẽ không chấp nhận thiêu sống ngươi đâu!”

Khuynh Diễm: “...” Rốt cuộc hắn đang khen ta hay đang trách ta vậy?

Hắc Khuyển: [...] Cuối cùng nó cũng đã hiểu, vì sao lúc đó nó khuyên kí chủ đổi thân thể với đại nhân vật, nhưng cô lại không đồng ý...

Bởi vì nếu cô mắc bệnh dịch, để Triêu Dã đứng ra giải quyết rắc rối, chắc chắn hắn sẽ chống đối Đông Man, rồi trực tiếp hủy luôn thế giới!

Lần đầu tiên Hắc Khuyển sâu sắc nhận ra, nó thật nông cạn ngu ngốc.

Triêu Dã vui vẻ kéo tay Khuynh Diễm, hào hứng nói: “Từ nay ta sẽ không xưng là trẫm nữa, ta đã không còn là hoàng đế. Bây giờ mọi chuyện đều đã tốt cả rồi, biết ngươi vẫn khỏe mạnh, ta thật sự rất vui!”

Thân thể Khuynh Diễm thoáng khựng lại.

Nhưng ngay sau đó cô liền gật đầu: “Ừ, đều đã tốt cả rồi.”

“Ngươi đang cầm cái gì vậy?” Triêu Dã tò mò nhìn đồ vật trên tay cô.

Khuynh Diễm xách một chiếc giỏ, bên trong đựng nguyên liệu tươi mới.

Nơi này xa thành trấn, rau củ là do cô hái về, cá cũng là do cô vừa bắt được dưới suối.

Khuynh Diễm giơ lên nguyên liệu, hướng đến Triêu Dã, hỏi: “Người biết nấu ăn không?”

Hoàng đế bệ hạ biểu thị, trẫm chỉ biết ăn, chứ không biết nấu nha!

Khuynh Diễm: “...”

Chẳng phải mấy thế giới trước đều biết nấu sao?

Mi nhìn ta như vậy là có ý gì?

Ta cũng không biết nấu!

Buông ta ra! Đừng hòng ăn vạ ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.