Nguyên chủ chỉ là nhân vật quần chúng, như thường lệ, nàng hoàn toàn không liên quan đến kịch bản chủ chốt.
Kịch bản chính thức bắt đầu là từ khi Triêu Lộc ***** *** ngôi hoàng đế.
Nội dung kịch bản không xoay quanh tranh đấu tiền triều, mà đây là một quyển truyện về mưu kế hậu cung ba ngàn giai lệ, con đường trở thành sủng phi.
Nữ chính là người xuyên không đến từ thế giới hiện đại, tính cách không phân quân thần, không quản lễ nghi.
Đặc biệt hơn những nữ tử cổ đại, nên nam chính thấy cô nương này thật thú vị, từ đó nữ chính bắt đầu thuận lợi bước lên con đường sủng phi.
Đại khái có thể đặt tên quyển tiểu thuyết này là “Sủng Phi Thật Dễ Làm“.
Nhưng cốt truyện đó vẫn chưa diễn ra, hiện tại nữ chính chưa xuyên không đến, còn nam chính vẫn đang trong quá trình mưu triều soán vị.
Thời điểm bây giờ, tân đế Triêu Dã vừa mới lên ngôi chỉ gần một tháng.
Về phần nguyên chủ, tối qua vừa đeo lên lưng tội danh tàng trữ cấm dược, bị phế phi vị, biếm vào lãnh cung.
Khuynh Diễm có một thắc mắc không lớn không nhỏ...
Tại sao cô lại biến thành nam nhân?
Chưa hết, cô còn đang làm hoàng đế??
Kịch bản thế giới và ký ức nguyên chủ không hề có tình tiết này.
[E hèm! Đại khái là vì... Không Gian Tùy Thân của cô cần được thải âm bổ dương để kích hoạt đó kí chủ.] Hắc Khuyển hắng giọng giải thích.
Khuynh Diễm: “???”
Thải âm bổ dương?
Đó không phải là “hầm thịt” với tiểu ăn vạ sao?
[Thải âm bổ dương bằng cách... ứ hự, thì quá tục tằng. Tổ chức ta hoạt động dựa trên chủ trương nhân đạo, không thể chỉ vì kích hoạt vật phẩm mà ép Nhiệm Vụ Giả ứ hự...]
“Nói vào trọng tâm.” Khuynh Diễm mất kiên nhẫn ngắt lời Hắc Khuyển.
[Thải âm bổ dương, hiểu nôm na là giảm âm khí, tăng dương khí. Cho nên, thay vì ứ hự lăn giường hút dương khí của nam nhân, thì chúng ta... trực tiếp chiếm luôn thân thể nam nhân nha!]
Hắc Khuyển dùng giọng điệu cổ quái nói: [Chân mệnh thiên tử là người có dương khí thịnh nhất thế giới, vì vậy cô tạm thời làm hoàng đế nha!]
Khuynh Diễm nhíu nhíu mày.
Chiếm thân thể, dương khí, tạm thời...
Ý nó là cô và hoàng đế hoán đổi thân xác sao?
Cô nhảy vào thân thể hoàng đế, còn hoàng đế nhảy vào thân thể nguyên chủ?!!
[Đúng vậy, kí chủ thật thông minh nha!] Hắc Khuyển cũng không biết là khen hay khịa Khuynh Diễm.
[Kí chủ nhìn trên cổ tay cô, có một đồ án âm dương. Khi nào phần dương được lấp đầy, thì khi đó cô sẽ quay về thân thể nguyên chủ nha!]
Đáy mắt Khuynh Diễm chợt lóe lên, sau đó bước thẳng tắp xông tới lãnh cung.
Khi đi ngang qua đội cấm vệ quân, cô còn tiện tay rút một thanh kiếm!
Để làm gì?
Đương nhiên là để giết hoàng đế hàng thật, soán ngôi đoạt vị rồi!
Hắc Khuyển: [!!!]
Mạch não của cô có thể hoạt động như người bình thường không?
Tình huống này không phải là cô nên bảo vệ hoàng đế hàng thật, giữ gìn thân thể nguyên chủ để sau này cô còn trở về đó sao?
Cô lại muốn đi giết vua đoạt vị!
Đã cướp thân thể người ta, còn cướp cả ngai vàng người ta!
Nhà cô ba đời hành nghề đạo tặc hả?
—
Tường ngói cũ kỹ, tấm bảng gỗ viết hai chữ “Lãnh Cung” treo xập xệ trước cổng vào.
Bên trong phòng ốc rách nát, chỉ cần một cơn gió thổi qua, cũng đủ làm người ta lạnh đến thấu xương.
Mạng nhện bám đầy trên vách, tiểu cô nương khoảng mười sáu tuổi, ngồi trên chiếc ghế duy nhất còn nguyên vẹn trong phòng.
Sau một đêm ở lãnh cung, cung trang trên người đã bám đầy bụi đất, nhưng đôi mắt to tròn thủy linh vẫn sáng ngời, bên trong ngây thơ cất chứa khí chất vương giả kiêu ngạo.
Thình lình!
Một con chuột chạy qua!
Hai chân tiểu cô nương vội vàng rút lên ghế, khí chất vương giả trong một giây đều bay biến, mở miệng liền mắng: “Súc sinh phạm thượng! Lại mơ tưởng nhúng chàm trẫm!”
Đúng vậy, tiểu cô nương này chính là hoàng đế bệ hạ Triêu Dã.
Vừa ngủ dậy đã phát hiện mình bị bắt cóc vào lãnh cung.
Nhưng đó vẫn chưa phải chuyện khủng khiếp nhất, mà chuyện khủng khiếp nhất chính là... trước ngực hắn xuất hiện hai khối đồ vật nặng trĩu!
Bên dưới... còn không có cái kia!
Hoàng đế bệ hạ khủng hoảng bị biến thành nữ nhân!
Triêu Dã tức đến không chịu được.
Là kẻ nào đã hạ tà thuật cướp ngôi trẫm?
Nếu để trẫm bắt được, trẫm nhất định sẽ...
“Hắt xì!” Lạnh quá.
Vừa lạnh, lại vừa đói...
Trẫm muốn ăn bánh phù dung, bánh quế hoa, bánh bao hấp...
Hoàng đế bệ hạ ủy khuất tự ôm lấy thân mình.
Người ta từ nhỏ đã được phụ hoàng mẫu phi sủng đến tận trời, mới làm hoàng đế có hai mươi mấy ngày, vẫn chưa bị quyền lực tha hóa, tâm hồn chỉ là đứa bé đáng thương.
Đột nhiên bị biến thành nữ tử, còn phải chịu bẩn chịu khổ ở lãnh cung, chưa khóc thành tiếng đã là mạnh mẽ lắm rồi.
Rầm!
Cửa cung bị đá văng ra.
Một tiểu thái giám tiến vào, xách theo hộp thức ăn, thô bạo ném trên mặt đất.
Hoàng đế bệ hạ thấy hành động đó, liền tức giận mắng: “Hỗn xược!”
Ai cho ngươi lá gan ném đồ trước mặt trẫm?
Thứ ngươi ném lại còn là thức ăn của trẫm, tội này của ngươi là phải bị lôi ra ngoài Ngọ Môn... đánh hai mươi hèo!!
Tiểu thái giám vốn chỉ định ném thức ăn rồi rời đi, nhưng nhìn thái độ đấng bề trên của Triêu Dã, liền không nhịn được đứng lại chế nhạo.
“Ngươi tưởng ngươi vẫn còn là nữ nhi nhà Hộ quốc Tướng quân, là Liễu phi nương nương cao cao tại thượng sao?”
“Một cung phi bị đày vào lãnh cung như ngươi, có đói chết cũng không ai quan tâm! Bổn công công hạ mình đến đưa thức ăn cho ngươi, còn chưa bắt ngươi dập đầu tạ ân, đã là quá nhân từ với ngươi!”
Hoàng cung nâng cao đạp thấp, phi tần một khi thất sủng, còn thua cả con chó trong cung.
Ở nơi thiên tử không nhìn tới, có rất nhiều người mang danh nghĩa chủ tử, nhưng ngày ngày đều bị nô tài chà đạp. ngôn tình sủng
Hoàng đế bệ hạ từ nhỏ đã địa vị tôn quý, làm gì biết đến sự lộng hành của đám cẩu nô tài này?
Vì không biết, nên càng không thể chấp nhận!
Ánh mắt sắc bén lạnh băng liếc tới, trong không khí như xuất hiện lưỡi dao cắt qua da thịt, làm tên thái giám kia sợ đến vô thức lùi lại.
Người tiện thì vẫn hoàn tiện, có lớn tiếng đến đâu cũng không thể chịu nổi khí tức toát ra từ một bậc vương giả chân chính.
“Danh tính ngươi là gì? Là người của phòng nào?” Giọng nói nữ tính mềm mại, nhưng bên trong lại ẩn chứa ngữ khí tra khảo uy nghiêm.
Tiểu thái giám theo bản năng không dám khai báo tên, hung hăng nói vài câu đe dọa không chút lực uy hiếp. Sau đó cong đuôi chạy đi, dáng vẻ chẳng khác nào sợ tội bỏ trốn.
Bóng lưng tiểu thái giám vừa biến mất, khí thế sắc bén trên người hoàng đế bệ hạ lập tức xẹp xuống, như quả bóng xèo xèo xì hơi.
Nhanh chóng mò đến hộp thức ăn, nhưng khi mở ra chỉ nhìn thấy cháo ôi thiu, rau bốc mùi khó ngửi, đến một miếng thịt cũng không có.
Hoàng đế bệ hạ tức khắc tổn thương sâu sắc, bàn tay xoa xoa bụng, trong mắt tràn ngập tủi thân.
Thật là đói...
Muốn ăn cơm...
Tại sao các ngươi lại ngược đãi trẫm?