Mặc dù là mứt quả yêu thích nhất, nhưng Triêu Dã vẫn không nhặt chúng về ăn.
Nếu nói mâm cơm kia là do người ta bỏ quên, bị hắn may mắn phát hiện ăn mất, thì túi mứt quả này đã thể hiện rõ ràng, có người đang giăng bẫy hắn.
Là một vị hoàng đế, sao có thể sụp đổ vì mứt quả?
Triêu Dã kiên định quay lưng rời đi.
Mấy giây sau, nhanh chóng ngồi xuống nhặt mứt quả lên.
Lãng phí thức ăn là tội lỗi lớn nhất của con người.
Đem về cho đám chuột trong Lãnh Cung ăn thử, nếu chúng không chết, chứng tỏ cái này không có độc.
Không có độc, trẫm liền có thể ăn.
Còn nếu có độc, thì tiện thể bẫy chết đám chuột mưu đồ nhúng chàm long thể trẫm.
Hoàng đế bệ hạ chính là thông minh lém lỉnh như vậy đấy!
Triêu Dã vừa rời đi, Khuynh Diễm liền phủi tay nhảy xuống khỏi nhánh cây.
Lư Tín đứng xa xa nhìn thấy, trái tim không khỏi vọt thẳng lên cổ họng.
Bệ hạ! Cẩn trọng long thể!!
Nhưng Khuynh Diễm bệ hạ không hề quan tâm đến Lư Tín, mà cô thẳng tắp đi vào Lãnh Cung để chơi đùa... khụ, nói nhầm, để săn sóc tiểu ăn vạ của mình.
Thái giám tổng quản nhanh chóng tiến lên khuyên nhủ: “Bệ hạ, tiên đế vừa mới băng hà không lâu, hiện còn đang trong kỳ quốc tang. Cái đó... nếu bệ hạ sủng hạnh phi tần, sẽ làm cho người đời dị nghị.”
Lư Tín vô cùng cẩn thận nhỏ nhẹ, sợ chọc giận Khuynh Diễm.
Cô im lặng nghĩ nghĩ một chút, thân thể này là của tiểu ăn vạ, danh tiếng cũng là của tiểu ăn vạ.
Nếu là của cô, tùy tiện thế nào cũng được.
Nhưng đã là của tiểu ăn vạ, vậy thì nên giữ đạo hiếu một chút... đợi buổi tối vắng người rồi đến leo tường sau!
Hắc Khuyển: [...]
Giữ đạo hiếu cái quỷ gì? Nó thấy cô giữ đạo tặc hái hoa thì có!
—
Ban đầu, Khuynh Diễm vác kiếm muốn đi giết hoàng đế, cũng không phải vì tham luyến ngai vàng.
Mà là vì cô không muốn dùng chung thân thể với nam nhân khác, hoán đổi thể xác tức là phải chung đụng va chạm.
Chỉ có cách trực tiếp xử lý, thì mới cắt đứt liên quan.
Nhưng đến giờ phút cuối cùng, Khuynh Diễm lại đổi ý không giết, bởi vì...
Triêu Dã thật sự đáng yêu nha!
Không thể sử dụng chung thân thể với nam nhân khác, nhưng sử dụng chung với tiểu ăn vạ thì không thành vấn đề nha!
Hắc Khuyển: [...] Trầm mê nam sắc, hết đường cứu chữa!
“Cẩu Tặc, thân phận Triêu Dã đâu?”
Hắc Khuyển đang mắng lén thì bị điểm danh, nghẹn hai giây mới kịp phản ứng: [Chỉ khi đại nhân vật gặp nguy hiểm, hoặc khi hắn gây nguy hiểm cho người khác, khiến hắn sinh oán khí, thì ta mới có thể cung cấp thông tin thân phận.]
Khuynh Diễm nhướng mày. Nói vậy tức là hiện tại Triêu Dã quá an toàn, nên con Cẩu Tặc này keo kiệt không đưa thông tin?
Vậy thì... tạo cho hắn một chút nguy hiểm là được!
Hắc Khuyển: [!!!]
Cô định làm gì!!
[Chẳng phải thế giới trước cô đã nói sẽ học cảm xúc con người, sẽ hết lòng nâng niu che chở đại nhân vật sao? Con người cô sao có thể lật lọng như vậy?] Hắc Khuyển phẫn nộ bênh vực.
“Tạo nguy hiểm cho hắn, sau đó cứu hắn. Vừa có thông tin thân phận, vừa làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhất tiễn song điêu!” Khuynh Diễm quả thật phải tự vỗ tay tán thưởng cho chính mình.
Hắc Khuyển: [...] Tán thưởng ông nội cô!
Đại nhân vật xui xẻo mười tám đời mới đụng trúng cô!!
Hắc Khuyển sợ Khuynh Diễm làm bậy với Triêu Dã, nên cuối cùng cũng nhả thông tin ra.
Thất hoàng tử Triêu Dã, sủng nhi của hoàng đế Liệp Cổ Quốc.
Từ nhỏ được phụ hoàng và mẫu phi cưng chiều, thích nhất là ăn uống chơi đùa.
Không ưa gánh vác trách nhiệm, càng không hứng thú với ngôi hoàng đế.
Nhưng vì cuộc đời đưa đẩy, phụ hoàng đột ngột băng hà, mẫu phi vì đau lòng quá độ nên cũng xa lìa nhân gian, Triêu Dã bơ vơ một mình bị đẩy lên làm hoàng đế.
Chỉ mới mười lăm tuổi, kinh nghiệm sống ít ỏi, lại thêm từ nhỏ được bảo bọc quá cẩn thận, nên tính cách dễ tin người.
Ngoại trừ mắc một chút bệnh công chúa, thì hắn gần như không có nửa điểm tâm cơ nào.
Với thiết lập này, đương nhiên Triêu Dã không thích hợp ngồi vào vị trí hoàng đế.
Triêu Lộc Cương kéo quân vào hoàng cung tạo phản, đây chính là mấu chốt phá hủy cuộc đời Triêu Dã.
Vào lần cung biến đó, Triêu Dã tận mắt chứng kiến những đại thần mà hắn tin tưởng nhất, bọn họ phản bội hắn, bắt nhốt hắn!
Còn những trung thần một lòng đứng về phía hắn, thì hắn lại không đủ sức bảo vệ họ, trơ mắt nhìn họ bị thiên đao vạn quả giết chết.
Sau đó Triêu Lộc Cương còn chính miệng thừa nhận, là hắn đã hạ độc sát hại phụ hoàng và mẫu phi Triêu Dã.
Triêu Lộc Cương không giết Triêu Dã, mà hắn nhốt người vào thủy lao, mỗi ngày nghĩ ra một hình phạt giày vò chà đạp.
Hắn hận Triêu Dã!
Bởi vì từ nhỏ hắn không được yêu thương, còn Triêu Dã lại có tất cả!
Cùng là hoàng tử, tại sao đối đãi lại không công bằng như vậy?
Hắn hận đến tột cùng! Dựa vào cái gì!
Hắn muốn Triêu Dã phải nếm trải mọi hình phạt thống khổ tàn nhẫn nhất! Dùng gai thép đánh đập! Rút gân lột da! Xẻo thịt xát muối! Cũng không hoàn lại được hết sự căm thù trong lòng Triêu Lộc Cương hắn!
Chính vì sự giày vò tàn bạo đến từ Triêu Lộc Cương, mà cuối cùng Triêu Dã oán niệm hủy diệt thế giới.
Khuynh Diễm nghe xong thông tin thì trầm mặc một lúc.
Cuộc đời tiểu ăn vạ chưa bao giờ hết thảm.
Một người nếu đã sớm biết nhân tâm thật giả lẫn lộn, thì khi chứng kiến lòng người tha hóa, dù có hận, họ cũng không quá bị đả kích.
Nhưng một người ngây thơ đơn thuần, được bảo bọc trong điều kiện tốt đẹp nhất, đột nhiên bị tước đoạt đi tất cả, rơi vào địa ngục tra tấn tàn bạo điên cuồng! Đây mới là tột đỉnh của bi kịch!
Tốt nhất đừng để cô biết là kẻ nào đã thiết kế cuộc đời Tịch Dạ, nếu không...
Khuynh Diễm chậm rãi nâng lên khóe môi, vẽ ra một nụ cười rực rỡ cổ quái.
Chân chính tột đỉnh của bi kịch, sẽ đến lượt ngươi diện kiến!