Xuyên Nhanh, Ký Chủ Không Tầm Thường

Chương 84: Chương 84: Ảnh hậu trở lại làm đại phú bà (15)




Tiếng còi xe vang lên đằng sau Vân Yến, một nam nhân bước ra, ánh sáng mờ mờ của đèn đường làm vẻ đẹp của anh ta thêm vài phần bí ẩn cùng quỷ quyệt.

“Triêu Nhan, nhìn thấy cô ở một nơi vắng người như vậy chắc là không bắt xe được đúng không? Vậy tôi sẽ đưa cô về, không cần cảm ơn.”

Lam Vong trong lòng đầy bối rối nhưng bề ngoài lại y hệt lúc lần đầu anh ta gặp cô, nguy hiểm như một con hổ, giọng nói trầm thấp mang theo vài tia dụ hoặc.

“Không cần, tôi có Thu Lạc...”

“Thu Lạc và Thu Vĩ đã về trước rồi.” Lam Vong cười mỉm, đã mời cô như thế này thì chắc chắn anh ta đã chuẩn bị trước.

“Thế thì tôi đi bộ.” Vân Yến nhìn Lam Vong, nở nụ cười thân thiện, cô sẽ không đi theo anh ta, lỡ đâu anh ta căm thù cô vì nói xấu nữ chính rồi tách chocolate ra khỏi cô thì sao.

Lam Vong: “...”

“Vậy tôi đi bộ với cô.”

Vân Yến giật khóe miệng, muốn làm hại cô đến thế à, hay là một kiếm chém chết anh ta luôn cho nhanh?

“Ký chủ, bình tĩnh, người ta chỉ là có ý tốt muốn đưa cô về nhà thôi mà.” 000 nhanh chóng giải thích, nó sợ không nhanh giải thích thì cô sẽ thật sự chém chết vị boss phản diện này.

“Ồ.” Cô có ngu mới tin cái hệ thống hố người này.

“Cảm ơn thành ý của anh nhưng tôi không cần.” Cô thẳng thừng từ chối, người ta đẹp chứ không ngu như nữ chính.

“Tôi sẽ không làm hại cô.”

“Ừ.”

“Vậy cô lên xe đi, tôi sẽ đưa cô về nhà.“. Truyện Tiên Hiệp

“Không cần.”

“Tại sao lại không cần? Nhà cô rất xa, nếu đi bộ sẽ bị đau chân.”

“Liên quan gì đến anh?”

“Nhưng tôi quan tâm đến cô! Có được không?” Lam Vong bị cô từ chối đến tức giận mà thốt ra câu nói này.

“...” Có kẻ muốn cướp chocolate của ta!!!

Hệ thống: “...” Cô nghe câu nào ra từ chocolate vậy? Người ta là quan tâm cô đó.

Vân Yến nhìn quanh, thấy gần đây có một con hẻm nhỏ liền chầm chậm lùi vào sau đó biến mất trong đêm tối, Lam Vong đi đằng sau không chú ý liền để cô chạy mất hút.

“Cậu chủ, về thôi?” Tài xế chấm mồ hôi nhìn khuôn mặt đen thui của anh ta nhẹ nhàng nói.

Lam Vong không nói gì, trực tiếp lên xe với bộ mặt hầm hầm đáng sợ đó.

___________________

Sáu tháng sau.

Trong phòng họp, mọi người đều nghiêm túc im lặng mà nhìn lên trên màn hình lớn.

“Triêu tổng, chúng ta đã đầu tư vào các hạng mục...” Một nam nhân người ngoại quốc tay đẩy kính, chăm chú đọc báo cáo.

Vân Yến gật gù, sau đó nhanh chóng bỏ một viên chocolate vào miệng.

Mọi người: “...” Chúng tôi thấy hết đó, Triêu tổng không cần phải lén lút như vậy đâu.

Sau nam nhân đó là nhiều người nữa lên đọc bản báo cáo của mình, khoảng chiều tối thì buổi họp mới kết thúc.

Vân Yến bước ra khỏi phòng họp, vô tình lại va vào một thiếu niên, cô nhướng mày, hai tay đỡ người thiếu niên đó.

Dư Sinh bối rối, ngước nhìn cô: “Xin lỗi.. Là lỗi của tôi, Triêu tổng.”

“Không sao, chú ý đường đi một chút.” Cô tiếp tục sải chân dài bước đi.

Triệu Lan từ xa chạy đến vỗ vai Dư Sinh một cái, sau đó cười cười trêu chọc: “Thế nào tiểu tử, có phải cảm thấy rằng Triêu tổng rất đẹp, rất soái hay không?”

“Người anh em, Triêu tổng đã có người theo đuổi rồi, cậu đừng đâm đầu vào để đối đầu nhé, người theo đuổi Triêu tổng là một người quyền cao chức rộng đó.” Giản Tư xoa đầu Dư Sinh, giọng nói an ủi.

Và sáu người khác cũng lục đục mà an ủi cậu ta, Dư Sinh thẹn đến đỏ mặt: “Em không có thích Triêu tổng, là vô tình, vô tình đụng vào thôi mà!”

“Là vô tình đó mọi người...”

“Vô tình, vô tình đó nha...”

“Hahaha, đừng chọc ghẹo Tiểu Sinh nữa, cậu bé đỏ mặt cả rồi kia.”

Sau đó cả chín người tiếp tục lịch trình của mình, ai về chỗ nấy.

Về đến phòng làm việc của mình, Vân Yến lười biếng mà nằm trên sofa, nhâm nhi chocolate cho đỡ đói.

“Công ty mới chỉ có chín bông hoa xinh đẹp, còn thiếu một bông nữa. Chocolate, hay là em làm bông hoa thứ mười của chị nhé.” Vân Yến ôm thanh chocolate mới mua vào lòng.

“...” Hệ thống thắc mắc ai sẽ tốn tiền chỉ để ngắm một thanh chocolate.

Thu Lạc mở cửa thì thấy cảnh tượng cô âu yếm một thanh chocolate không khỏi giật mình, nữ thần thật sự u mê chocolate đến hình tượng cũng không còn.

“Khụ... Chị Nhan, lại có người gửi chocolate cho chị.”

“Lại là người giấu tên?”

“Vâng.”

Tặng cô chocolate thì chắc chắn cô sẽ nhận nhưng lại giấu tên như thế, rất đáng nghi. Mà thôi, tặng chocolate cho cô đều là người tốt.

Vân Yến thành lập công ty Nhan Vọng đã được bốn tháng, hệ thống không biết cô lấy tiền từ đâu ra mà có thể thành lập một công ty lớn như thế này, còn xây đối diện công ty Thiên Vũ của nam chính nữa, đây chắc chắn là khiêu khích.

Bốn tháng nay ngày nào cô cũng ra ngoài đường, đi dạo phố, đi thăm cô nhi viện sau đó tiện tay vớt vài bông hoa xinh đẹp và tài năng về.

Nó rất khâm phục cách chọn người của Vân Yến, một là đẹp, hai là cực kỳ đẹp, ba là đẹp đến mê hồn nhưng những bông hoa mà cô chọn không chỉ có nhan sắc mà còn có tài năng, hệ thống cảm thán, cô thật là may mắn khi rinh được mấy bông hoa này.

Vì quá bận bịu cho việc thành lập công ty nên thời gian để Vân Yến đóng phim, chơi gameshow, phỏng vấn.... giảm hẳn, đó là cách nói khéo.

Còn thật sự thì không ai dám mời cô vì ai cũng biết Triêu ảnh hậu rất thích nói móc người khác, ngay cả MC cũng không tha, mọi chương trình có cô đều bị cô chơi đến hỏng hết rồi, dù vậy nhưng lượt xem và đánh giá lại rất cao.

Nhưng ai lại can đảm mà mời cô chứ? Chỉ có thể là bọn họ bị điên hoặc là muốn chương trình hot lên nên mới cắn răng mà mời thôi.

Nam nữ chính hiện tại về tình cảm thì rất tốt nhưng về tài chính thì có chút không ổn.

Vân Yến vì cảm động trước tình yêu nồng nhiệt của bọn họ nên đã cướp hết tất các hạng mục và các mối quan hệ làm ăn của nam chính để tình yêu của hai người thêm phần thách thức.

Cô thật sự là một nữ phản diện tốt bụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.