Sáng sớm Vân Yến đã đi ra ngoài, hôm nay cũng không có cảnh quay nên cô đã tự do đi kiếm tiền.
Vân Yến mặc bộ đồ thể thao màu đen, đeo mắt kính màu đen, ngay cả tóc cũng cột lên, chỉ để lộ đôi môi nhỏ nhắn màu hồng nhạt.
Vì mới sáng sớm nên vẫn còn rất ít người, cô xem xét con đường một chút rồi lách người vào một con hẻm, bước vào một quán bar nhỏ.
“Ký chủ, cô vào quán bar làm gì?” 000 khó hiểu, cô định kiếm tiền ở đây sao? Nhưng kiếm tiền trong quán bar là kiếm tiền kiểu gì?
“Gặp đối tác.” Cô mỉm cười, đưa một tấm thẻ màu vàng cho bảo vệ, hắn nhìn cô sau đó bẻ gãy tấm thẻ rồi nhích người cho cô vào phòng.
Nhãn Hà nhướng mày nhìn cô gái trước mặt, dù không thấy rõ khuôn mặt nhưng hắn cảm thấy cô khá xinh đẹp.
“Triêu tiểu thư? Nghe nói Triêu tiểu thư đây rất không bình thường.” Nhãn Hà nhấp ly rượu, đôi mắt hồ ly hơi nheo.
Vân Yến không nói gì, đặt trên bàn một tấm thẻ màu đen cùng một tấm hình của một cô gái.
“Tôi biết cô ta ở đâu.”
Lời lẽ ngắn gọn nhưng đủ làm Nhãn Hà kinh ngạc, hắn trầm mặc một chút, kiêng kị mà quan sát từng hành động của cô.
“Tấm thẻ này, cô lấy ở đâu.”
“Giết người đoạt lấy.” Cô bình tĩnh phun ra bốn chữ.
“Chúng ta hợp tác, cô cho tôi biết tung tích của nữ nhân này và tấm thẻ, tôi sẽ đưa cô tiền.“. Đam Mỹ Hài
“Địa chỉ phía sau tấm ảnh, đưa tôi ba thẻ đen là được.” Vân Yến cười thân thiện.
“Hi vọng lần sau chúng ta sẽ tiếp tục giao dịch.” Nhãn Hà đưa ba tấm thẻ cho cô.
Vân Yến cầm lấy xong rồi bỏ đi, không quên để lại một câu: “Đừng điều tra thân phận của tôi, lo chuyện bao đồng rất mau chết.”
Nhãn Hà trong lòng vừa cảm thấy nữ nhân này rất thú vị, lại vừa kiêng kị cô.
Dù sao tấm thẻ mà cô đưa hắn cũng là một tấm thẻ không bình thường, rất có giá trị trong giới hắc đạo. Còn nữ nhân này chính là sát thủ giết cha mẹ hắn, ả đã biến mất hơn mười năm nay không ngờ bây giờ đã xuất hiện.
Mà người biết tung tích của ả, còn bắt được ả thì đúng là một người không bình thường.
Hệ thống suy nghĩ, cô chỉ mới đến vị diện này chỉ có vài ngày, rốt cuộc là đống thông tin này cô lấy ở đâu.
____________
“Ký chủ, nhiêu đấy chocolate là đủ rồi đó!”
“Thêm một hộp nữa.”
“Vậy chẳng khác nào cô mua hết chocolate của cửa hàng này.” 000 trợn tròn mắt.
Vân Yến nhìn quanh cửa hàng, sau đó lại nhìn một đống chocolate trên quầy tính tiền, hình như có chút lố thật.
“Tính tiền đi.” Cô đưa tấm thẻ đen cho nhân viên, giọng nói ấm áp dễ nghe như gió mùa xuân.
Đám nhân viên cửa hàng lau mắt nhìn cô, thật không ngờ cô đã mua hết cửa hàng, hôm nay được đóng cửa sớm rồi.
“Giao về địa chỉ này nhé.” Cô viết địa chỉ căn hộ lên giấy sau đó đưa cho nhân viên.
Nhân viên gật đầu sau đó ấp úng nhìn cô, trong đôi mắt đầy ngưỡng mộ: “Chị... Chị cho em hỏi, chị là Triêu Nhan đúng không ạ?” Sau một lúc đắn đo, cô bé nhân viên mới chịu nói ra câu hỏi trong lòng.
Vân Yến mở kính ra, để lộ khuôn mặt trái xoan cùng đôi mắt phượng quen thuộc: “Đúng vậy, có việc gì sao?”
Mọi người: “!!!!” Giọng nói của nữ thần thật dễ nghe aaaaaaa, nhìn bên ngoài còn đẹp hơn trên tivi gấp mười lần, không, là gấp trăm lần!
Thế là đám nhân viên bu vào người cô xin chữ ký, ai ai cũng hào hứng mà xin bắt tay thêm.
Một đôi tình nhân đi vào thì thấy toàn bộ chocolate đã bị mua hết, người nữ hụt hẫng mà nhìn đống chocolate chuẩn bị được thanh toán trên quầy kia.
“Tư Vũ, chúng ta vẫn là về đi, chocolate bị mua hết rồi.” Nhạc Thư cười gượng, đôi mắt lập lòe nước như sắp khóc.
“Thư Thư, ngoan, anh sẽ mua cho em.” Cố Tư Vũ trong lòng mềm nhũn, nhẹ nhàng xoa đầu cô ta.
Nhạc Thư gật gù, đây là tiệm chocolate mà cô ta thích nhất trong thành phố, nhất định hôm nay cô ta sẽ mua được.
“Cô gái kia, bán lại số chocolate kia cho tôi, tôi sẽ trả giá gấp ba.” Cố Tư Vũ nhìn bóng lưng của cô, lạnh lùng nói nhưng thực chất là toàn ý ra lệnh.
Vân Yến vẫn đang ký tên cho nhân viên thì bị câu nói của hắn làm cho bật cười.
“Cố tiên sinh, chocolate là tôi mua, anh nói tại sao tôi phải bán lại cho anh nhỉ.” Cô quay người lại, hất cằm khiêu khích.
“Triêu Nhan? Một ảnh hậu nhỏ bé như cô cũng đòi lên mặt với tôi?” Cố Tư Vũ nhếch mép cười lạnh.
“Tôi nhỏ bé? Có nhầm không vậy? Tôi cao hơn anh tận 2cm.” Vân Yến bĩu môi, nguyên chủ cao 1m76 mà nam chính cao chỉ có 1m74.
Cố Tư Vũ: “...” Ý của hắn không phải ý đó!!
Mọi người: “...”
“Tư Vũ, mình... mình đi thôi, số chocolate chị ấy đã mua rồi.” Nhạc Thư giọng nói hơi sụt sịt, tay nhỏ kéo kéo áo vest của Cố Tư Vũ.
“Thư Thư, ngoan đừng lo, anh sẽ giải quyết.”
Cố Tư Vũ nghiêm mặt, đôi mắt đầy sát ý nhìn cô: “Bán lại cho tôi, giá gấp mười hoặc là chấm dứt hợp đồng quảng cáo nước hoa của La'Sie.”
“Sao cũng được.” Cô không quan tâm đến cái La'Sie gì lắm, chỉ quan tâm đến chocolate của mình thôi.
“Cô, được lắm.” Cố Tư Vũ đi đến gần cô định dùng uy thế của mình để uy hiếp cô.
“Anh đạp lên hộp chocolate của tôi rồi.” Vân Yến nhìn thẳng vào mắt hắn, xung quanh cô âm trầm lạnh lùng đến nỗi hắn nổi da gà.
Hệ thống: “...” Thì ra nam chính chọn cái chết. Mặc niệm cho nam chính ba giây.
“Thì sao chứ? Chỉ là một hộp chocolate thôi mà?” Cố Tư Vũ nhíu mày.
“Rầm.” Hắn bị cô đấm một cú vào mặt, trực tiếp ngất đi, máu mũi chảy ra.
“Tư Vũ!!!” Nhạc Thư chạy đến, đau lòng mà đỡ hắn dậy.
“Triêu Nhan! Cô vì một hộp chocolate mà đánh Tư Vũ sao? Cô đúng là một kẻ ác độc, tàn nhẫn.” Nhạc Thư liên tục trách móc cô, đôi mắt hồng lên trông đáng thương vô cùng.
“Đừng lo, chị sẽ đánh luôn cả bé.” Vân Yến lắc tay, sau đó đè hai người đó ra mà đánh.
Nhân viên hoảng hốt vội can ngăn thì bị cô cảnh cáo đành im lặng mà nhìn, nhưng mà cũng phải nói là cô rất ngầu nha.... Bọn họ cảm thấy hình như mình là fan não tàn của cô rồi.
Cho đến khi khuôn mặt hai người họ sưng vù như hai cái đầu heo, cô mới dừng tay. Vân Yến phủi phủi quần áo đứng dậy sau đó kéo hai người vứt ngay trước cổng công ty Thiên Vũ của Cố Tư Vũ.
“Hệ thống, ngươi nghĩ đầu báo ngày mai sẽ là gì?” Cô bước đi trên con đường tấp nập người qua lại, chậm chạp mà ngắm cảnh xung quanh.
“...Cố tổng và tiểu hoa đán Nhạc Thư bị người lạ mặt đánh đập tàn bạo?”
“Ngươi nghĩ với khuôn mặt đó thì có ai nhận ra bọn họ là ai không?” Cô nhai thanh chocolate loại mới ở cửa hàng lúc nãy, trong lòng tấm tắc khen ngon.
“...” Vậy hỏi nó làm gì?