Từ ngày hôm ấy, Vân Yến không còn thấy Nhuận Ngọc và Bạch Nhược Đông xuất hiện nữa, chắc là bọn họ đã bỏ cuộc.
Thoáng chốc cũng đã đến ngày phải đến biên cương, khi vừa giả nam trang xong, ánh mắt thèm khát của mấy cung nữ đều hướng về phía Vân Yến khiến cô hơi lạnh gáy.
Từ khi giả nam nhân, cô đã đổi tên mình thành Thanh Y.
Đồng thời, chính bản thân mình trở thành đối tượng được săn lùng bởi các cung nữ và phi tần.
Khi ngày đó đến, Nam Cung Dung Vương cùng Mạt Giai Nhi tự mình ra đứng tiễn Vân Yến, còn lo lắng hỏi mọi việc, Mạt Giai Nhi còn làm bánh anh đào cho cô đem đi ăn dọc đường.
“Tiểu Y, nếu như muội cần gì, cứ báo về đây, huynh sẽ cho người mang đến.” Nam Cung Dung Vương nắm tay Vân Yến, sau đó ôm cô.
“Được rồi ca, muội phải đi đây, lương thực và vũ khí ca không cần gửi thêm ra biên cương bởi vì muội đã có biện pháp.” Vân Yến vỗ vai hắn, nhẹ nhàng an ủi.
“Đừng làm điều gì dại dột, ta không bắt muội phải chiến đấu đến cùng, chỉ cần muội sống sót là được.” Nam Cung Dung Vương nghiêm túc nhìn Vân Yến như đang giao một trọng trách lớn lao.
Nam Cung Dung Vương buông Vân Yến ra, trở về chỗ đứng cũ, toàn thân tỏa ra khí thế của bậc đế vương.
“Thanh Y, trẫm ra lệnh cho người phải sống sót trở về, bằng mọi giá phải sống sót trở về!”
“Thanh Y tuân mệnh.” Vân Yến chỉ cúi đầu, không quỳ nhưng không ai dám dị nghị.
Cả hoàng cung đều biết hoàng thượng rất quý vị tên Thanh Y này.
Xe ngựa dần dần lăn bánh, xa hoàng cung, xa kinh thành, cho đến khi xe khuất mắt Nam Cung Dung Vương, hắn vẫn còn có chút nghi hoặc về ý kiến của mình, rốt cuộc cho cô đi là đúng hay là sai?
“Hoàng thượng, muội ấy đi rồi, chúng ta cũng nên về thôi.” Mạt Giai Nhi nhìn thấy hắn không nỡ liền nhẹ nhàng nói.
“Được...”
_______________
Trên xe ngựa ngoại trừ cô, người đánh ngựa và một ít lương thực phía sau thì không còn gì.
Đem theo nhiều người để làm gì? Một mình cô có thể tự thay đồ, tự chiến đấu, người đánh ngựa cũng có thể nấu ăn, quá đầy đủ.
Vân Yến vén màng nhìn ra bên ngoài một chút rồi lại thả xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Khoảng nửa canh giờ trôi qua, Vân Yến đột ngột ngồi dậy, phun ra một đống máu, không hề có dấu hiệu ngừng lại.
Người đánh ngựa ngửi thấy mùi máu tanh liền nhanh chóng mở màng kiểm tra thì thấy cô đã ngất đi.
Ông ta nhanh chóng kiểm tra cả người cô, sau đó vì tưởng cô trúng độc nên đã đi sắc thuốc.
“Ký chủ...”
“Ký chủ...”
“Cô sao vậy...”
“Ký chủ!”
Hệ thống lo lắng, liên tục gọi Vân Yến.
“Bổn công chúa vẫn ổn, là vị diện này đột ngột áp chế sức mạnh ta thôi, không cần lo lắng.” Vân Yến mở mắt ra, lấy từ trong không gian một thanh chocolate mà ăn.
“Ký chủ làm tôi lo lắng quá đó, tôi tưởng cô đi đời rồi chứ...”
“Hệ thống này, đừng xem thường ta chứ, xem vậy chứ nếu ở trong conan thì ta sống dai nhất đấy.” Vân Yến nhếch mép trêu chọc nó.
“Ký chủ không sao là tốt rồi.” 000 vẫn còn rất lo lắng cho cô, thiên đạo rất ít khi đột ngột áp chế sức mạnh của các nhiệm vụ giả trừ khi sức mạnh của nhiệm vụ giả đó quá lớn.
Nghi vấn trong đầu nó càng nhiều, nhưng khi nhìn đến bộ dạng thỏa mãn khi ăn chocolate của cô, nó dừng suy nghĩ.
Thôi vậy, dù sao nó cũng đã trở thành hệ thống của Vân Yến, quá khứ của cô, nó không quan tâm nữa.
“Thanh Y công tử, ngài cuối cùng đã tỉnh.” Người đánh ngựa vui mừng đưa bát thuốc đen thui cho Vân Yến.
“Cái này là...”
“Thuốc giải độc.” Ông nhìn cô, cười hiền lành.
“Cảm...cảm ơn.” Vân Yến giật khóe miệng, cố gắng uống hết số thuốc đó rồi đưa bát trả lại ông.
Sau đó, Vân Yến nằm nguyền rủa thiên đạo, khuôn mặt vì lúc nãy uống thuốc đắng nên nhăn lại, khó coi cực kì.
“Ký chủ ăn chocolate cho đỡ đắng.” 000 nhắc nhở.
“Chuyện nhỏ con này, ta chịu được.” Vân Yến nhếch môi, khuôn mặt trông cực kì không tự nhiên.
Hệ thống: “...” Hi vọng bây giờ không có ai tự mình chịu chết.
“Thanh Y công tử, đêm nay chúng ta sẽ trọ lại tại khách điếm này.” Tôn Thiên - người đánh ngựa mở màn ra báo cho cô.
“Ừ.” Vân Yến không mặn không nhạt đáp.
Tôn Thiên cũng không nói gì mà vào khách điếm gọi món, theo sau là Vân Yến.
Hai người vừa đặt mông vào, món ăn vừa lên, đã có một người đạp bàn làm thức ăn đổ xuống hết, cầm kiếm chỉa vào mặt cô.
“Tên thiếu gia này, đưa cho ta vài chục ngân lượng nếu muốn sống.” Mặt Sẹo nhìn tên nhóc trắng trẻo yếu ớt trước mặt mà hăm dọa.
“Tại sao ta phải đưa ngân lượng cho ngươi?” Vân Yến bình tĩnh hỏi lại.
Cả khách điếm vì chấn kinh mà im lặng, tên Mặt Sẹo và đồng bọn của hắn có người chống lưng nên rất hoành hành, khiến bao nhiêu vị khách mất ngân lượng vô cớ, cũng đã khiến bao vị khách mất mạng.
“Vì đây là địa bàn của ta đó tên nhóc...” Chưa nói hết câu, đầu hắn đã rơi ra.
Vân Yến nhìn xung quanh, sau đó trước sự chứng kiến của mọi người mà tàn nhẫn đạp nát đầu hắn.
Tiếng ói mửa của một số người hoảng sợ vang lên.
“Dọn dẹp, chuẩn bị thêm một phần ăn như lúc nãy, ta sẽ trả thêm tiền, chậm chạp thì...”
“Ta sẽ giết hết cả khách điếm.” Vân Yến ngồi xuống, lạnh nhạt tuyên bố.
Hệ thống: “...” Ký chủ luôn giận cá chém thớt, làm sao đây?
Cả khách điếm yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng dọn dẹp xác người của Tiểu Nhị.
Tôn Thiên không sợ sệt mà ngồi chờ, người được hoàng thượng lựa chọn mà bình thường hả?
Không hề, Tôn Thiên là đệ nhất kiếm khách, vì nợ Nam Cung Dung Vương vài ân tình mà lui khỏi giang hồ, làm việc cho hoàng tộc.
Ngay lúc nãy, ông thấy được đường kiếm của vị tiểu thư này rất chuẩn, phải nói đúng hơn là rất đẹp, như đang múa vậy.
Là một người trong giang hồ lâu năm, tất nhiên Tôn Thiên đã nhận ra cô là nữ nhân, nhưng chỉ vừa mới nãy khi cô chém đầu tên kia, ông mới phát hiện.
Điều đó chứng minh kỹ thuật giả trang của Vân Yến, không hề bình thường.
Thanh Y tiểu thư thật sự không như các tiểu thư quyền quý khác...
“Công tử, món ăn đã đến.” Tiểu Nhị tay hơi run, nhưng hắn vẫn tự trấn an mình mà bình tĩnh nói.
Lão bản đang ngồi bên quầy, lo lắng mà nhìn, vị công tử đó thật quá đáng sợ, có khi nào tối đến sẽ chém luôn cả ông không?
“Ừ, ăn đi.” Vân Yến nhìn Tôn Thiên rồi gắp vài miếng rau ăn.
Vân Yến ăn rất ít, chỉ hai ba đũa rau rồi dừng, dường như không có ý ăn nữa.
“Công tử, ăn thêm một ít đi.”
“Không cần.”
Vân Yến đến gần quầy tính tiền, đặt hai ngân lượng lên quầy.
“Hai phòng, một đêm.”
Lão bản nhanh chóng cho người chuẩn bị phòng tốt nhất rồi tự mình đưa cô lên phòng.
Vân Yến vừa đi mất, cả khách điếm liền xì xầm trở lại, mấy tên thuộc hạ của mặt sẹo bây giờ mới lộ mặt, bọn họ chạy đến định giết Tôn Thiên để trả thù.
Tôn Thiên như một vị thần ném ba thanh kiếm ngắn vào đầu ba tên phía trước mình, sau đó rút kiếm chém vào ngực tên phía sau.
Tích tắc đã xử lí xong bốn tên.
Cả khách điếm lại im lặng, tự cầu phúc cho chính mình.
“Xin lỗi, đây là tiền dọn dẹp.” Tôn Thiên đặt một ngân lượng trên bàn, cười cười rồi đi về phòng.
Tiểu Nhị lại phải cắn răng đi dọn xác.