Vừa đến doanh trại ở biên cương đã có người ra đón Vân Yến, Tôn Thiên cúi đầu chào cô sau đó rời đi.
Trong lều, một tên trông có vẻ lưu manh đối mặt cùng một thiếu niên lạnh lùng.
“Thanh Y công tử nhỉ? Chúc mừng ngài đã được hoàng thượng đề cử đến đây.”
Lâm Tích thoải mái nói, chân tùy tiện gác lên bàn, hai bên tay là hai nữ nhân ăn mặc khá thiếu vải.
“Ngươi là Lâm Tích?” Vân Yến nhìn hắn, một kẻ như vậy nắm giữ biên cương, không sớm thì muộn Yên Tử quốc cũng thuộc về bọn Huyết quốc.
“Đúng vậy.” Lâm Tích cười ngả ngớn, thực chất trong lòng đang khó chịu đến tận cùng.
Lâm Tích từ khi đến đây, luôn ngang ngược càn quấy, không bao giờ có ai dám có thái độ nhàn nhạt với hắn như tên Thanh Y này.
“Ồ.” Vân Yến gật gù.
Vân Yến đứng dậy, đến gần hắn, nhẹ nhàng mà đâm hắn, Lâm Tích trợn mắt, miệng ú ớ liên tục.
Cây kiếm của thằng nhóc này ở đâu ra? Lấy từ không khí ư? Không thể...
Lâm Tích ngã lăn ra chết, hai nữ nhân bên cạnh vô hồn nhìn cô.
“Tai nạn, đây là một tai nạn hiểu không? Các cô không hề biết gì, cũng không hề thấy gì, ra ngoài đi.” Vân Yến lấy hai chiếc áo choàng từ trong không gian, choàng vào thân thể gầy gò của hai người họ.
Hai nữ nhân đó gật đầu, hạnh phúc đến òa khóc, bọn họ là con dân Yên Tử quốc sống ở biên cương bởi vì có chút sắc đẹp mà bị Lâm Tích nhìn trúng bắt đem về doanh trại, ngày đêm dùng hai người họ để phát tiết.
Lâm Tích tự tin rằng hắn có quyền lực nên hai bọn họ đều phải nghe theo hắn, dần dần thức ăn được cho ít đi, mà họ cũng gầy gò, trong lòng đã sớm chết lặng.
Ngọn lửa đỏ rực bùng lên, binh lính nhanh chóng dập lửa, khi dập xong đã thấy Lâm Tích chỉ còn một bộ xương khô mà Vân Yến thì tội nghiệp ngồi một bên, giống như vụ cháy trại này không hề liên quan gì đến cô.
“Thanh Y công tử, Lâm Tướng quân đã đi rồi thì người thay thế sẽ là ngài.” Các binh lính cúi đầu.
“Được.”
_____________
Hai năm sau.
Nam Cung Dung Vương vẫn thường xuyên gửi thư cho Vân Yến, hỏi về số lương thực và vũ khí có đủ không. Thỉnh thoảng cô mới viết thư đáp lại vì không có thời gian.
“Thanh Y Tướng quân, mọi người trong làng chờ ngài đến để cùng ăn tiệc đấy.” Binh lính tươi cười, toàn thân đầy sức sống, không vô hồn như ngày đầu cô đến.
“Ta đến ngay.” Vân Yến gật đầu, cất những lá thư vào trong hòm.
Bọn trẻ cùng người già trong làng nghe Vân Yến đến liền vui vẻ đón tiếp cô.
“Thanh Y Tướng quân, ngài ăn loại kẹo này...”
“Thanh Y Tướng quân, ăn thử món này đi...”
“Thanh Y Tướng quân, cái này rất ngon...”
“Thanh Y Tướng quân...”
Vân Yến chậm chạp nhận lấy từng món, miễn cưỡng cười đáp lại, thế này là quá nhiệt tình rồi.
Ngày thứ hai Vân Yến đến đây, một thân một mình cô đã giết hai mươi người Huyết quốc có ý định lấy cắp lương thực của doanh trại.
Ngày thứ bảy cô đến, Vân Yến đã xử lí tất cả bọn Huyết quốc đã bắt cóc con dân Yên Tử quốc để bán làm nô lệ.
Dần dần, mọi truyền thuyết của Vân Yến được lan truyền khắp doanh trại, lòng tin của mọi người đối với cô càng nhiều.
Sau đó là trận chiến nửa đêm giữa bọn Huyết quốc và cô khiến mọi binh lính chính thức xem cô như một chiến thần.
Đêm ấy, Huyết quốc có ý định giết hết lính canh ở biên cương, đồng thời định giết tất cả người dân ở biên cương để giết gà dọa khỉ.
Nhưng đáng tiếc, có Vân Yến ở đây nên bọn chúng trở thành người bị giết. Sau đêm đó, cô cho người ném đầu của bọn chúng vào doanh trại của Huyết quốc, khiến giặc hoảng sợ.
Danh tiếng chiến thần của Vân Yến vang khắp Yên Tử quốc, Thanh Tướng quân chính thức trở thành cái tên được ngưỡng mộ.
Đồng nghĩa với việc, số lượng cô nương, tiểu thư đài các đòi gả cho Thanh Y Tướng Quân càng nhiều khiến Vân Yến có chút đau đầu.
Ngày mai sẽ là trận chiến cuối cùng, cũng là hồi kết cho những ngày tháng cô ở đây.
Dân làng vì sợ Vân Yến không đủ dinh dưỡng nên hôm nay mới mở tiệc để tăng dũng khí cho binh lính, đồng thời bồi bổ cho cô.
“Thanh Y Tướng quân, ngài gầy gò quá rồi, ăn cái giò heo này đi, à còn ăn thêm cái này nữa...” Trưởng làng gắp cho Vân Yến mỗi thứ một ít, sau đó thức ăn càng ngày càng nhiều đến nỗi đầy chén.
“Nhiêu đấy, đủ rồi, cảm tạ.” Vân Yến giật khóe miệng.
“Hahaha, ăn nhiều vào, nam nhân phải vậy!” Trưởng làng vui vẻ vỗ vai Vân Yến.
Tất cả binh lính ăn như hạm, đồng thời nhảy nhót vui vẻ, đón chờ trận tử chiến ngày mai.
_______________
Vừa trở về trại, Vân Yến đã ho liên tục.
“Khụ...Khụ.” Vân Yến che miệng, trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi.
“Ký chủ...” 000 lo lắng gọi.
“Không, không sao... khụ...khụ.” Miệng Vân Yến phun ra máu, mất quá nhiều máu khiến cô hơi chóng mặt.
“Thời gian rời khỏi cũng đã rất gần rồi, ký chủ mau làm xong nhiệm vụ đi.”
“Ừ.” Vân Yến cụp mắt, cầm lấy khăn lau tay.
Dạo gần đây, hầu như tuần nào Vân Yến cũng phun ra máu, cô chỉ sợ chưa kịp hoàn thành nhiệm vụ đã mất máu chết, không sợ chết trên chiến trường.
___
Ngày đại chiến đã đến, Tướng quân Huyết quốc ngồi trên con ngựa chiến màu đen, ngạo mạn nói: “Bọn Yên Tử quốc, nhanh chóng đầu hàng đi, mắc công lại nạp mạng cho ta.”
“Khi nào đánh lại ta rồi hẳn to mồm.” Vân Yến mỉm cười, đi bộ đến gần bọn chúng, phía sau là những binh lính cưỡi ngựa oai hùng.
“Tại sao Thanh Tướng quân lại không cưỡi ngựa vậy?” Tên lính A chọc tay tên lính B.
“Ngài ấy bảo, ra chiến trường cũng phải đặc biệt, thế mới sống lâu.” Lính B thì thầm.
“Vậy sao chúng ta không như ngài ấy?”
“Ngu à... Ây ây, chiến rồi, tập trung.”
Cả hai đoàn lính xông lên, chém giết lẫn nhau, máu văng tung tóe, xác người dần dần nhiều lên.
Thiếu niên điên cuồng mà chém, người không một vết thương, máu trên người cũng là của những người mà hắn giết.
Hắn như một cơn gió mà lướt đến, nhát kiếm vừa nhẹ nhàng lại vừa dứt khoát khiến đầu địch dần rơi xuống.
Binh lính Huyết quốc hoảng loạn mà chạy, hôm nay Vân Yến lại điên hơn thường ngày, không chạy thì chỉ có chết.
Bọn họ là bị những truyền thuyết của cô làm cho kinh sợ vì thế hào khí mất hút, cắm đầu mà chạy.
Thoáng chốc, quân địch càng ít dần, cuối cùng chỉ còn mình Lã Di - Tướng quân Huyết quốc một mình chống chọi với cô.
Binh lính của Vân Yến hồi hộp mà chứng kiến từng phút giây.
Đột ngột dây buộc tóc của cô rơi ra, mái tóc dài của cô hiện rõ trước mắt bọn họ, mượt mà óng ả dưới ánh nắng gắt gao.
“Ngươi là nữ nhân? Chiến thần của Yên Tử quốc lại là nữ nhân? Hahaha.” Lã Di cười nhạo.
“Sơ hở.” Vân Yến đâm một phát ngay tim hắn, lạnh lẽo mà nói.
Binh lính cũng yên lặng, không ngờ chiến thần của bọn họ lại là nữ nhân, thật khó tin.
“Thanh Y Tướng quân muôn năm.”
Tiếng hô của binh lính A vang lên, hắn mặc kệ Vân Yến có phải là nam nhân hay không, chỉ cần biết cô mãi mãi chính là Thanh Y Tướng quân, thế là được.
Đã có một người hô, thì sẽ có người thứ hai, thế rồi cũng chẳng ai thèm để ý đến việc Vân Yến có phải là nữ nhân hay không, rào cản giới tính dần được gỡ bỏ.
Cây kiếm trong tay Vân Yến rung rung, bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống một con rùa màu vàng. Nó chậm chạp bò từ chân cô, rồi lên đến vai cô, thở phì phò rồi nở nụ cười.
“Chủ nhân, lâu rồi không gặp.”