Vân Yến mở mắt ra, là không gian màu hồng nhạt quen thuộc.
“Có đệ nhất thiên sư nào mà lại chết vì vấp phải gạch không?” Cô liếc nhìn hệ thống.
“Có ký chủ đó!” 000 thành thật trả lời.
“Bao nhiêu tích phân mới được nâng cấp hệ thống?” Vân Yến nhàn nhạt.
“50000 tích phân ạ.”
Không để cho Vân Yến nhiều lời, nó liền xem xét số liệu.
“Xem xét số liệu.
Tên: Vân Yến.
Giới tính: Nữ.
Tuổi: 2?
Tinh thần lực: 100.
Vũ lực:???
Trí lực:???
Mị lực:???
Giá trị may mắn:???
Công đức: 6555.
Tín ngưỡng lực: 6555.
Tích Phân: 44000.
Kỹ năng: Đàm phán trung cấp, Võ lực trung cấp, đoán trước tương lai, Nắm giữ nguyên tố.
Hào quang: Kẻ tàn nhẫn, Anh hùng cứu thế giới, Thiên sứ thánh thiện, Đệ nhất thiên sư.
Pháp tắc: Không gian, Thời gian, Sinh mệnh...”
“Nhiệm vụ chính tuyến: Phục hưng Khổng gia, khiến cho Tô Nguyệt Đóa và Bạch Vũ Huyền thân bại danh liệt, sống không bằng chết.
Thành công nhận 8000 tích phân.
Nhiệm vụ phụ tuyến: Trở thành đệ nhất thiên sư.
Thành công nhận 5000 tích phân.
Nhiệm vụ ẩn: Tiêu diệt Quỷ Vương.
Thành công nhận 8000 tích phân.
Nhận hào quang 'Đệ nhất thiên sư' do Khổng Nhược Vũ tặng.
Trừ 1000 tích phân vì mua đan dược giải tất cả các loại độc.”
“Ký chủ, tại sao các chỉ số lại bị ẩn hết cả rồi?” 000 hỏi Vân Yến, giọng nói có chút kiêng kị.
“Chắc là chức năng xem xét số liệu của ngươi bị lỗi rồi, mau đi sửa đi.” Vân Yến nghiêm mặt nói, tốt bụng nhắc nó đi sửa.
Hệ thống: “...”
“Truyền tống ký chủ đến vị diện tiếp theo...”
“Ta...” còn muốn ngủ thêm chút nữa!!!!
“10%...50%....100%”
“Thành công. “
__________
Vân Yến mở mắt ra, nhìn xung quanh, đây là một khu rừng.
Quần áo như thế này thì chỉ có vị diện...cổ đại!
Cô thở dài, may quá mình đã trữ kha khá chocolate ở vị diện trước.
Nếu thiếu thì sao nhỉ? Vân Yến nghĩ nghĩ rồi quyết định có gì sẽ sang châu lục khác tìm.
Hệ thống: “...”
“Mời ký chủ tiếp thu cốt truyện.”
Vị diện này đích thực là vị diện cổ đại, nữ chính là Từ Tiểu Thuần, nam chính là Nam Cung Mặc Tư.
Đây là Thời Nam Cung, một triều đại không có thật.
Nữ chính là Từ Tiểu Thuần, xuyên không từ hiện đại về cổ đại, lý do xuyên không là bị tra nam tiện nữ phản bội, buồn quá nên nhảy sông, tình cờ xuyên vào cơ thể của ' Từ Tiểu Thuần ' thời cổ đại.
Từ Tiểu Thuần là con gái của một quan nhỏ trong cung, nhưng lại bị các công chúa và các tiểu thư quyền quý bắt nạt, bởi vì bộ dạng của Từ Tiểu Thuần lúc nào cũng yếu ớt nên họ mới có hứng thú.
Có một lần bọn họ trượt tay đẩy cô ta xuống sông thế là có cơ hội để nữ chính xuyên qua.
Nữ chính từ đây bắt đầu hành trình vả mặt cực mạnh, vô tình gặp Tam vương gia phúc hắc Nam Cung Mặc Tư, tiểu bạch thỏ nữ chính tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của hắn.
Hai người đùa qua trêu lại, vui vẻ yêu nhau, nam chính vì cưng chiều nữ chính mà giúp cô ta trả thù những người đã từng làm bắt nạt cô ta.
Sau đó hai người lại vui vẻ lên kế hoạch cướp lấy ngôi vua của Nam Cung Dung Vương cũng chính là anh trai nam chính, đồng thời là nam phụ.
Tất nhiên vì có hào quang nam nữ chính nên hai người họ sẽ tạo phản thành công, vì quá yêu nhau nên cả hậu cung của nam chính chỉ có mình nữ chính.
Nam Cung Mặc Tư và Từ Tiểu Thuần trở thành hai nhân vật nổi tiếng nhất trong lịch sử, tương lai còn được dựng thành phim điện ảnh.
Nam Cung Dung Vương bị nam chính bỏ rất nhiều tội danh, trở thành một nhà vua rác rưởi nhất lịch sử.
Mà nguyên chủ là Nam Cung Tịch Y, em gái cùng mẹ của Nam Cung Dung Vương, độc nhất công chúa, người được sủng ái nhất.
Nguyên chủ vì vô tình đụng ngã nữ chính mà bị ghi thù, sau này bị nam chính cho người cưỡng hiếp, mất đi trong sạch, lại bị cả thiên hạ phỉ nhổ, nữ chính đề nghị cho nguyên chủ uống thuốc độc tự vẫn để chứng minh cho thiên hạ rằng nguyên chủ là bị ép buộc.
Lúc này Nam Cung Dung Vương đã quá mê muội nữ chính, vì vậy ngay lập tức cho người ép nguyên chủ uống thuốc độc, nguyên chủ chết trong đau đớn.
Nguyện vọng của nguyên chủ là khiến Nam Cung Dung Vương nhận ra bộ mặt thật sự của nữ chính, bảo vệ ngôi vua của hắn.
Vân Yến nheo nheo mắt, bây giờ là thời điểm mà nguyên chủ bị cưỡng hiếp.
“Vị công chúa này rất ngọt nước nha, ta muốn thử trước.” Tên bắt cóc A biến thái nói.
“Để đại ca làm trước, ta với ngươi để sau.” Tên bắt cóc B cười dâm đãng.
“Các ngươi nôn nóng cái gì? Ta...” Tên đại ca chưa nói hết câu thì đầu đã rơi khỏi cổ, không có chút máu văng ra.
“Bổn công chúa cao quý như vậy, lũ chuột cống các ngươi vẫn là chết đi.”
Nữ nhân xinh đẹp, mềm mại nở nụ cười, y hệt tiên nữ nhưng trên tay lại cầm một cây kiếm dính máu, hình tượng này nhìn kiểu gì cũng thấy không hợp lý.
Hai tên đó run rẩy, một tên đã ướt quần, quỳ xuống liên tục van xin tha thứ.
“Tha thứ? Được thôi.” Vân Yến cười nhạt.
Nghĩ rằng đã được tha thứ, hai tên đó liền chạy đi, đáng tiếc vừa chạy chưa được năm mét, cả hai cái đầu đã rơi khỏi cổ.
Vân Yến đến gần, dẫm nát cái đầu của tên lão đại, coi như là trả thù hộ nguyên chủ.
Nguyên chủ thật đáng thương, bị chính cung nữ lâu năm của mình phản bội, lại bị chính ca ca của mình ép chết.
Nếu như cô không lầm thì bây giờ Nam Cung Dung Vương đang hơi say đắm với nữ chính thôi vẫn còn lý trí, vậy cô chỉ cần cho hắn vài điềm báo là được.
Hồng y nữ nhân thản nhiên đi ra khỏi khu rừng, khóe miệng vẫn luôn cong lên thành một độ cong hoàn hảo, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành làm người khác nhớ mãi không quên.
“Tịch Y công chúa? Nàng cũng thật thú vị đi.”
Trên cây là một nam nhân toàn thân đỏ rực, nụ cười liêu nhân, đôi mắt hồ ly luôn nhìn chằm chằm bóng dáng hồng y ấy.
“Cho người điều tra vị công chúa này.” Tên đó nhảy xuống, nhìn về tên hắc y phía sau.
“Vâng ạ, đại nhân.” Hắc y nam nhân cúi đầu, lui người đi làm theo lệnh.
Vân Yến quay người lại, nhìn chằm chằm vào một điểm.
“Ra đây.” Giọng Vân Yến nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc.
Khoảng năm phút sau, vẫn không thấy ai ra từ bụi cây.
“Nếu ngươi không ra, bổn công chúa liền cho người đi cùng với ba tên lúc nãy.” Vân Yến nghiêng nghiêng đầu, vô hại nói.
Tên một thân đỏ rực lúc nãy bây giờ mới chịu đi ra, cúi đầu nhận lỗi.
“Đi theo ta để làm gì?”
“Vì Tịch Y công chúa quá xinh đẹp nên ta muốn đi theo.” Tên đó mỉm cười giảo hoạt.
“Phì... Nhuận Ngọc công tử, ngài to gan quá rồi đó.” Vân Yến che miệng cười, thực chất đã sớm phóng ám khí vào hắn.
“Tại hạ...” Nhuận Ngọc bị ám khí của cô làm cho đứng hình, nếu cô mà nghiêm túc, có lẽ sẽ lấy mạng hắn.
“Cáo từ.” Vân Yến vẫy vẫy tay, bóng dáng mĩ lệ ấy càng ngày càng xa mắt Nhuận Ngọc.
Nhuận Ngọc cảm thấy có gì đó rất quen thuộc, hắn đắm đuối nhìn cô, tim đập càng mạnh.
Đây là thứ cảm giác gì? Thật kì lạ...