Hai ngày sau.
Sáng sớm Vân Yến đã tỉnh dậy, thanh thản đi dạo Anh Đào điện, cô cảm thán, đúng là như tên, cả điện toàn là cây hoa anh đào.
Bây giờ Yên Tử quốc đang trong mùa xuân vì thế nên anh đào nở rộ, rơi lả tả, rất thích hợp để ăn chocolate ngắm cảnh.
Vân Yến ngó qua ngó lại tìm nơi có góc đẹp nhất, ngồi xem mà ăn chocolate, lại vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện thú vị này.
“A Tần, huynh đến đây để gặp muội sao.” Giọng của Từ Tiểu Thuần vang lên đằng sau bụi cây.
“Đúng vậy Tiểu Thuần, ta rất nhớ muội.” Chu Tần dịu dàng nói, xoa xoa đầu cô ta.
“Nhưng tại sao phải đến Anh Đào điện để gặp mặt?” Từ Tiểu Thuần nghiêng nghiêng đầu, khuôn mặt cô ta đã sớm hết sưng, đôi mắt trong vắt nhìn Chu Tần có phần hiếu kỳ cùng tò mò.
“Muội không thấy ở đây rất đẹp sao?” Chu Tần ôm Từ Tiểu Thuần, bàn tay không yên phận mà sờ lung tung.
“A Tần, ta...” Từ Tiểu Thuần định nói thì bị Chu Tần chặn họng, hôn ngấu nghiến.
Vân Yến vẫn đang vừa ngồi ăn chocolate vừa xem kịch, đột nhiên trong đầu cô lại nghĩ ra một ý rất hay.
Đó là đưa Nam Cung Mặc Tư đến để đánh ghen.
Bộ mặt Vân Yến càng trở nên nguy hiểm, không biết nam phụ đấu với nam chính, ai sẽ thắng đây ta?
Mà Từ Tiểu Thuần cũng thật là, mấy hôm trước vừa 'đánh nhau' với nam chính xong, hôm nay liền 'đánh nhau' với nam phụ chung tình.
Hai người họ đã sớm trần trụi, tiếng rên rỉ của hai người vang khắp điện.
Bây giờ Vân Yến mới nhận ra Anh Đào điện là của mình, đâu thể để hai người hoành hành như vậy được!
Thế là Vân Yến chạy đi tìm Nam Cung Mặc Tư, trực tiếp đánh ngã hắn rồi bắt hắn đến Anh Đào điện xem kịch cùng cô.
Khoảng mười phút sau, Nam Cung Mặc Tư đã tỉnh dậy, nhìn sang bên cạnh thì thấy một nữ nhân đang ăn cái gì đó màu đen trông rất kì dị.
“Tịch Y công chúa? Ngài đưa ta đến đây...” làm gì? Nam Cung Mặc Tư chưa nói xong đã bị Vân Yến bịt miệng lại, ra dấu im lặng, không hiểu sao Nam Cung Mặc Tư cảm thấy tay cô hơi ngọt.
Bây giờ Nam Cung Mặc Tư mới chú ý đến tiếng rên rỉ quen thuộc đang phát ra ở phía sau bụi cây, Nam Cung Mặc Tư nhìn qua khe nhỏ, hắn nghẹn họng nhìn nữ nhân đang 'đánh nhau' với huynh đệ của hắn lại là Từ Tiểu Thuần.
Trong lòng hắn bây giờ đau đớn xen lẫn nóng giận, trực tiếp đứng dậy tách hai người đấy ra.
Từ Tiểu Thuần cùng Chu Tần vừa bất ngờ lại vừa xấu hổ, cô ta cắn môi liên tục nói mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.
Không ai chú ý đến chủ nhân của Anh Đào điện đang ngồi phía sau nhai kẹo chocolate, đáng lẽ nam chính sẽ không được thấy cảnh tượng này đâu, vì khi Vân Yến bắt hắn đến thì hai người đã sắp 'đánh nhau' xong rồi mà cô thì tốt bụng nên bỏ chút bột xuân dược cho hai người họ chiến tiếp.
Vân Yến hơi mỉm cười, nam chính, không cần cảm ơn đâu nha, chị đây là giúp ngươi biết cái sừng của ngươi dài như thế nào thôi.
Hệ thống: “...” Không biết nam chính là muốn cảm ơn cô hay là đánh chết cô nữa.
“Bậy, hắn mà có khả năng đánh chết ta sao?” Vân Yến nghiêm mặt.
“Ký chủ nói gì cũng đúng cả.” 000 nịnh nọt nói.
“Đúng rồi...ây.” Vân Yến đang ngồi ăn chocolate thì bị Nam Cung Mặc Tư kéo đi, nhưng hắn kéo mãi cô cũng chỉ đứng yên một chỗ.
Nam Cung Mặc Tư tức giận nhìn cô, nữ nhân này là tảng đá hay sao, kéo mãi không đi.
Vân Yến giật tay mình ra, bĩu môi châm chọc.
“Yếu như thế này thì làm sao kéo ta đi được.” Cô lắc lắc tay, chỉ có việc kéo cô đi thôi mà cũng làm không xong.
“Bổn công chúa không so đo với các ngươi nữa, nhưng mà khi 'đánh nhau' thì đừng rủ rê vào Anh Đào điện của ta, phiền phức lắm.”
Vân Yến vẫy vẫy tay rồi tung tăng đi dạo, để lại nam chính cùng hai người kia đang xấu hổ muốn chui xuống đất.
Vì không còn nơi nào có cảnh đẹp bằng mái nhà của thượng thư phòng, Vân Yến đành nhảy lại mái ngắm cảnh, lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện của Nam Cung Dung Vương.
“Bệ hạ, theo như báo cáo thì hình như Hàn Thừa Tướng và Tam vương gia đã cấu kết với nhau để tạo phản, thần được biết người tiết lộ cho thuộc hạ của thần là một vị mỹ nhân, vị ấy cũng đã tự tay mình biết con trai của Hàn Thừa Tướng và đưa lá thư hăm dọa.” Ngô Đại Tướng quân chậm chạp nói.
“Được rồi, ngươi có nghĩ bọn họ đã biết tin này và đã thay đổi kế hoạch không?”
“Thần cũng nghĩ vậy, bây giờ chuyện này bệ hạ có thể từ từ giải quyết nhưng còn chuyện bọn Huyết quốc đang lăm le chúng ta ở ngoài biên cương nhất định phải giải quyết.”
“Ta biết, người dân ở biên cương rất khổ cực, lương thực bị bọn chúng dùng vũ lực lấy hết, nữ nhân bị dùng như công cụ, nam nhân bị đánh cho đến chết.”
“Nhưng không có ai dám đến đó để đánh đuổi bọn Huyết quốc về nơi của họ thì...”
“Mà ái khanh thì đã già yếu, lại không có con nối dõi?”
“Vâng.”
Hai người trầm mặc một lúc rồi không nói gì nữa.
Vân Yến lại bị tên Nhuận Ngọc bắt đi, đi vào sâu trong rừng, ngay cả cô cũng không biết đây là đâu.
Đến nơi hắn liền thả cô xuống, là một cánh đồng hoa rất đẹp, từng bông hoa khoe sắc dưới ánh nắng hài hòa.
“Nhuận Ngọc công tử, ngươi đưa ta đến đây làm gì?” Vân Yến nhìn quanh, không một bóng người, tên này là muốn giết người diệt khẩu hả?
“Tịch Y công chúa, nàng biết ai là người đưa tin cho anh trai nàng là Tam vương gia và Hàn Thừa Tướng cấu kết với nhau không?
Là ta đó, ta sẽ lợi dụng khi hoàng thượng và Tam vương gia đối đầu với nhau mà chiếm cả kinh thành. “ Nhuận Ngọc cười y hệt một tên ngốc, tự mãn nói.
“Khi nào đánh bại được bổn công chúa rồi ngươi hẳn nghĩ đến việc tạo phản.” Vân Yến cười nhạt, không ngờ không có nữ chính tác động tên này cũng muốn tạo phản.
Nhuận Ngọc im lặng, hắn muốn tạo phản một phần là vì cô, hắn muốn có cô hoàn toàn, giam giữ cô trong cái lồng của anh, khi ấy cô sẽ là một con chim hoàng yến mãi mãi ở bên hắn.
Vân Yến cầm kiếm chỉa thẳng vào cổ hắn, chỉ một chút nữa là thanh kiếm sắt bén ấy sẽ cứa vào da, khi cổ của Nhuận Ngọc bắt đầu ứa máu thì cô đột ngột thu kiếm lại.
“Cút khỏi mắt ta.” Vân Yến lạnh lùng bước đi.
Lại là cảm xúc đó, Nhuận Ngọc nhìn cô.
“Tịch Y.” Nhuận Ngọc nhìn cô đang xa dần, lưu luyến mà gọi tên.
“Nhiệm vụ phụ tuyến: Bảo vệ đất nước khỏi kẻ thù, trở thành nữ Tướng quân đầu tiên của triều đại Nam Cung.”
*** Không giỏi viết về cổ đại, nếu mình viết có gì khó hiểu thì bình luận nha T^T, cổ đại khó viết lắm ~