Hôm nay là ngày Dương Thanh sinh con, Vân Yến đã phải tự mình chuẩn bị tất tần tật mọi chuyện từ việc chuẩn bị bà đỡ, cung nữ, cho cây kiếm giám sát mọi người...
Thật sự tốn sức, Vân Yến thở phì phò, tay chống lên tường.
"Ký chủ, cô diễn lố quá đi." 000 trợn mắt, cô chỉ vẽ vài cái bùa và ném cây kiếm lên không trung thôi mà?
"Ngươi giỏi thì ngươi làm nhiệm vụ đi." Cô híp mắt, tay còn lại cầm thanh chocolate mạnh mẽ nhai.
"Ôi ôi, ký chủ, cô có mệt lắm không? Mệt thì nên đi nghỉ một chút nha." 000 nịnh nọt cô.
"Ha hả." Trình độ lật lọng ngày càng tiến bộ, rất đáng khen đó hệ thống.
"..." Học từ cô đó.
Đứng ở bên ngoài mà Vân Yến cũng có thể nghe tiếng thét chói tai của Dương Thanh, cùng tiếng cổ vũ của các bà đỡ.
Bỗng nhiên tiếng bước chân đến nơi đây càng nhiều, giống như có một đội quân đang kéo đến.
Mà người đứng đầu không ai khác chính là Mặc Hiên lạnh lùng cùng Tống Hành Diễn và con hồ ly kia.
"Người cứ kéo đến, tiếc quá bỏ quên Kim Bảo ở không gian hệ thống mất rồi." Cô chậc chậc vài tiếng, nếu như có Kim Bảo thì nó sẽ một hơi ăn hết đám này, đủ cho nó no trong vài ngày.
Kim - bị bỏ lại ở không gian hệ thống - Bảo: "..." Chủ nhân có nhớ ta không?
Hệ thống: "..." Rùa ăn thịt người? Thiên a.
"Yêu quái kia mau tránh ra, ta chỉ cần đứa bé trong bụng Dương Thanh mà thôi." Tống Hành Diễn một thân khí thế, ánh mắt lạnh như băng bắn vào người Vân Yến.
Hắn đã nghe Mặc pháp sư và tiểu hồ ly nói Vân Yến là yêu quái, là hiện thân của cây ngô đồng ở cung Vạn Thọ, cũng đã biết người hành hạ tiểu hồ ly chính là cô.
Tống Hành Diễn hắn chắc chắn sẽ khiến con yêu quái này sống không bằng chết, tra tấn cô, sau đó sẽ tước đi yêu đan của cô.
Hồng y nữ nhân không nói gì, chỉ thong dong mỉm cười giống như cô là thần tiên, còn bọn họ là người phàm, mãi mãi không với đến được cô.
"Ngô đồng yêu quái, ta khuyên ngươi nên tránh ra, chúng ta sẽ chỉ giết đứa bé đó thôi, sẽ không làm hại hoàng hậu." Mặc Hiên lãnh đạm, chuyện giết người mà hắn giống như đang nói chiều nay sẽ ăn món cá kho vậy.
Vân Yến cười càng sâu hơn, trong tay xuất hiện thêm một cái roi màu trắng, xung quanh đính kim cương đá quý làm mù mắt chó của bọn họ.
"Ta cũng khuyên các ngươi nên đứng im, ta sẽ chỉ giết hết các ngươi thôi, không làm hại hoàng thượng và tiểu hồ ly đâu." Lời nói của Vân Yến cực kì nhẹ nhàng vô hại.
"Ngu xuẩn, mau lên giết con yêu quái đó." Mặc Hiên hét to.
Một đám người pháp sư đem bùa chạy lên tiên phong, sau đó là các hắc y nhân theo sau, Mặc Hiên và Tống Hành Diễn đứng yên chờ kết quả.
Lá bùa dính đầy người Vân Yến, nửa thanh chocolate vì bị một tên ám vệ ném dao vào mà rơi mất xuống đất, vỡ vụn.
000 run run, hai vị diện rồi vẫn chưa có ai muốn đi tìm cái chết như mấy người này, đáng sợ, thật quá đáng sợ...
Đột nhiên các lá bùa cháy lên, không còn mảnh vụn, tên ám vệ đó đầu một nơi, thân một ngã.
Mấy pháp sư tinh ý thấy được cái roi trắng của cô dính máu, liền biết yêu quái lần này mà mình đối phó, không bình thường.
"Can đảm như vậy thì xuống chầu diêm vương đi." Vân Yến không cười nữa, phải nói đúng hơn là khuôn mặt đã trở nên nghiêm túc.
Cô nghiêm túc dùng roi quất vào bọn họ, tiếng xèo xèo vang lên khi roi chạm vào da thịt bọn họ.
"Aaa----"
"Đại nhân... Cứu ---- cứu ta."
"Ta không muốn chết... T...tha cho ta."
"Á... Đau đau quá."
Tiếng la hét vang lên, các pháp sư cùng ám vệ thân đầy vết thương, những vết thương sâu đến nỗi có thể thấy được phần xương trắng.
Tống Hành Diễn kiêng kị lùi về phía sau, tay ôm tiểu hồ ly càng chặt.
"Hoàng thượng, ta sẽ lo con yêu quái này, ngài cứ đi vào cùng ám vệ giết đứa bé đi." Mặc Hiên rút từ bên hông ra một thanh kiếm, sự chết chóc bao quanh thanh kiếm khiến nó như hùng mạnh hơn.
Vân Yến liếc nhìn thanh kiếm đó một chút, mi mắt hơi giật, thiết kiếm của Thời Sênh mà hắn cũng làm giả được? Thật may là cây kiếm của cô rất nhiều đá quý, muốn làm giả cũng khó.
"Ngươi không phải là người của vị diện này." Mặc Hiên cười khẩy, sau đó khẳng định.
"Ngươi nói cứ như ngươi là người của vị diện này vậy."
Mặc Hiên nhìn quanh cô: "Ngươi không cầm theo cây kiếm kia?"
"Sao? Cầm theo để ngươi làm hàng giả à?" Cô lắc lắc cái roi.
"Vậy thì thật tiếc, ngươi sẽ phải chết." Mặc Hiên xông lên, hướng thiết kiếm về phía tim cô.
Tống Hành Diễn định xông vào bên trong thì bị cây kiếm đang lơ lửng trên không trung cản lại, mũi kiếm chỉa thẳng vào mặt hắn.
"Ô ô ô." Tiểu hồ ly tức giận la lên, sau đó nhảy lên thanh kiếm nhằm đánh lạc hướng cây kiếm để Tống Hành Diễn vào bên trong.
"Tiểu hồ ly!" Rất tiếc, chưa bám được ba giây đã bị cây kiếm vứt xuống đất rồi đâm một cái ngay đuôi.
Tống Hành Diễn cản lại, tay cũng bị đâm sâu, máu chảy ra càng nhiều.
Chủ nhân không cho nó giết hai kẻ này.
Cây kiếm ngưng lại, chém mấy tên ám vệ thành từng mảnh sau đó bay lên không trung, tiếp tục canh chừng.
"Tiểu hồ ly, tiểu hồ ly." Tống Hành Diễn chịu đau, tay vỗ vỗ mặt của con hồ ly bên cạnh.
"Ô...." Ta đau quá Hành Diễn.
"Tiểu hồ ly, ta sẽ đem ngươi đi tìm thái y." Tống Hành Diễn mặc kệ mọi chuyện chạy đi tìm thái y.
"Hoàng thượng! Ngài không giết đứa bé sao?" Mặc Hiên mặc dù đang ở trong thế bí nhưng vẫn không quên hỏi Tống Hành Diễn.
"Niệm Tư bị thương, ngươi ở lại lấy yêu đan của cô ta." Tống Hành Diễn la to.
"Ái chà, còn lấy yêu đan của ta nữa cơ đấy? Thật là kiêu ngạo." Vân Yến cong môi, dây roi bám chặt vào cánh tay hắn sau đó mạnh bạo kéo ra.
Mặc Hiên đau đến thở không kịp, hắn dùng thiết kiếm liên tục chém vào dây roi nhưng không được, bàn tay dần dần đứt ra khỏi vai, thoáng chốc Mặc Hiên đã trở thành kẻ tàn tật.