“Vị tiểu thư này, cây súng đó...” Một viên cảnh sát cẩn thận đến gần cô.
“Súng giả thôi.” Vân Yến bóp còi, trong nòng súng có một con thỏ bằng bông nhảy ra.
Sau đó cô nhẹ nhàng bế bé trai cho viên cảnh sát nữ kế bên, giọng điệu nghiêm túc:“Cảnh sát các người sẽ không bị mua chuộc đúng không?”
Cảnh sát: “....”???
“Khụ...Tiểu thư, chúng tôi sẽ không làm vậy.” Viên cảnh sát lúc nãy lấy lại được tinh thần liền phản bác.
“Nếu mà bị đút lót thì gọi cho số điện thoại trên tấm danh thiếp này.” Cô đưa tấm danh thiếp cho cảnh sát đó.
“Xử lí bọn họ cho tốt còn mấy đứa nhỏ thì cứ gọi ba mẹ chúng đến, tôi có việc đi trước.”
Trước khi đi Vân Yến nhìn lướt qua Lục Cẩn, ông ta vẫn luôn nhìn cô chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống, đôi mắt ông ta tràn đầy thù hận.
Vân Yến đã đi được một lúc nhưng viên cảnh sát lúc nãy vẫn chưa hoàn hồn.
“Này, cậu sao vậy?” Một viên cảnh sát khác thấy cậu ta hơi mất tập trung liền đánh vào vai cậu ta một cái.
“Chị nhìn này, Lục gia...” Cậu ta chỉ vào tấm danh thiếp màu đen ánh kim có tên Lục Tôn.
“Chuyện này phức tạp rồi đây...”
“Ừ.”
__
Lục Cẩn là em họ của Lục Tôn, ông ta rất tham lam và đê tiện, nhiều lần định chiếm lấy cái ghế của gia chủ Lục gia nhưng không thành.
Nhắc đến tội danh của ông ta chắc kể đến năm sau cũng chưa xong.
Vì vậy giao ông ta cho cảnh sát cũng là một việc tốt, bây giờ thì cô phải tiếp tục công việc hôm nay thôi, đêm vẫn còn dài.
Vân Yến đang tập trung lái xe thì điện thoại rung lên, nhìn thấy tên người gọi là Lục Tuân, cô liền tắt máy.
Một lần, hai lần, ba lần...
“Alo? Có chuyện gì.” Vân Yến nhíu mày, giọng nói có vài phần phiền toái.
“Tại sao em chưa về nhà?” Giọng nói của Lục Tuân có chút lạnh lẽo lại có chút dịu dàng khiến lỗ tai thiếu nữ muốn mang thai.
Đó là người khác, còn Vân Yến thì nghe thấy giọng nói của Lục Tuân rất gợi đòn.
“Tôi ngủ ở nhà bạn.” Cô tùy ý tìm một lý do.
“..Ừ “ Bên kia im lặng một chút rồi thở dài, cúp máy.
Lục Tuân cụp mắt, một tháng nữa là anh phải trở về với cuộc sống cũ, nơi có những nhiệm vụ nguy hiểm, nơi đó không có cô...
Anh định dành thời gian ít ỏi này để bên cạnh cô nhưng có lẽ là không được rồi.
Mở thêm một chai rượu, Lục Tuân nhìn ra bầu trời đêm đầy sao, đêm nay thật sự là một đêm dài.
Vân Yến lái xe đến một trường cấp hai gần đó.
Nhìn thấy chiếc Lamborghini trước cổng trường, bảo vệ chảy mồ hôi hột, rốt cuộc là vị thần thánh phương nào đến thăm trường vào đêm hôm thế này?
Bảo vệ cẩn trọng đến gần xe, cửa xe mở ra, là một cô gái với mái tóc nâu, trong bóng đêm đôi mắt màu xanh của cô ấy dường như đang phát sáng, ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của cô, bảo vệ lúng túng hỏi.
“Tiểu thư, ngài đến đây có việc gì sao?”
“Cứu người.” Hai chữ ngắn gọn nhưng đầy đủ ý, bảo vệ nhanh chóng mời Vân Yến vào trường.
Dường như Vân Yến rất quen thuộc với ngôi trường này, cô đi đến phòng vệ sinh nam ở tầng ba, phòng số một cửa bị khóa, cô liền đạp ra dễ dàng như ăn kẹo khiến cho bảo vệ có chút hoài nghi cánh cửa này có phải là đồ dỏm hay không.
Cánh cửa:“...” Tôi là hàng nhập khẩu.
Bên trong có một nam sinh, bụng đầy máu đang thoi thóp, Vân Yến sờ vào mũi của nam sinh đó, vẫn còn thở.
“Gọi cứu thương, nhanh.” Vân Yến hơi nhíu mày.
“Vâng, vâng...” Bảo vệ thấy cảnh tượng này thì tay hơi rung.
Khoảng hai mươi phút sau, xe cứu thương đã đến, nam sinh kia đã được đưa vào bệnh viện, Vân Yến cũng phải đi theo vì bọn họ nghĩ cô là người nhà của tên nam sinh đó.
Tại Bệnh Viện Y Đức.
Vân Yến ngồi tại ghế chờ, ăn chocolate loại mới ra, đây là hãng chocolate mà cô rất thích ở vị diện này, ngọt ít, đắng nhiều lại có chút vị béo béo nhưng khi kết hợp lại thì thành một mùi vị khó quên.
“Ký chủ, ghê quá nha, tên đó cũng là một trong những nam chính của vị diện này đó.” Hệ thống trầm trồ khen ngợi cô.
“Ha hả.” Vân Yến cười một tiếng rồi im lặng ăn tiếp.
Hệ thống:“...” Điệu cười thật khả nghi.
Thật ra chẳng biết tên kia là ai, lúc nãy xem trước tương lai một chút*, thấy tên kia sắp chết mà cô lại muốn làm người tốt nên đành bỏ qua một đêm ân ái với chocolate mà đi cứu người.
Sáng hôm sau.
“Tiểu thư, xin hãy thanh toán tiền viện phí.” Một y tá đến gần, nhẹ nhàng nhắc nhở.
Vân Yến mở mắt ra, chậm chạp đi theo cô y tá đó để thanh toán tiền viện phí.
Thanh toán xong cô liền hỏi:“Thằng nhóc đó tỉnh dậy chưa?”
“Chắc là sắp tỉnh rồi đấy, cô có thể vào xem.”
“Cảm ơn.”
Trong phòng bệnh, một thiếu niên tuấn mỹ đang ngẩn ngơ nhìn cửa phòng như đang chờ mong điều gì đó.
Cửa phòng vừa mở ra, thấy y tá đi vào, cậu có chút thất vọng, cứ tưởng là vị ân nhân đó đến thăm.
“Chị...chị y tá, người đưa em vào bệnh viện đâu rồi ạ?”
“À, cô bé đó hình như có việc đi về rồi, tiền viện phí cô ấy cũng đã thanh toán rồi nên em không cần lo, nghỉ ngơi đi nhé.”
“Vâng ạ.”
Mặc Âm mím môi, cô ấy đi rồi thì mình làm thế nào để trả ơn đây.
____
“Ký chủ, cô không vào thăm cậu ta sao?”
“Làm người tốt như thế là được rồi.”
Vân Yến lái xe về trường, mệt mỏi bước vào lớp trước sự bất ngờ của mọi người, không chút tiếng động mà ngồi vào bàn rồi gục đầu xuống ngủ, thấy cô không còn hành động nào nữa, Phương Như mới tò mò lại gần.
“Này, chị đại ngủ rồi.”
Phương Như nói rất nhỏ như sợ làm phiền đến Vân Yến, mọi người trong lớp cũng biết thân biết phận mà im lặng.
Điệp Mỹ ôm lấy bịch chocolate định tặng cho cô vào lòng, đôi khi lại lén lút nhìn cô như một thiếu nữ đang tương tư.
Người phía trên - Dương Nhã môi hơi giật, chị đại có khác, ngay cả con gái cũng mê đắm chị.
Cả lớp chăm chú nghe giảng bài, không ai dám lơ là vì những gì Vân Yến làm ở buổi khai giảng đã đủ chứng tỏ thân phận của cô lớn như thế nào.
Bọn họ là không có gan đối nghịch với cô a.
* Chị nữ chính có kỹ năng xem trước tương lai đó, nếu quên có thể xem lại lúc hệ thống xem xét số liệu nha.