Tại Minh gia.
“Anh trai, giao chức gia chủ Minh gia cho tôi đi, dù gì trong tay anh cũng không còn quyền lực nào nữa rồi.” Minh Di nhếch môi, tay lắc lắc ly rượu vang.
“Em gái, hình như gan em càng ngày càng to ra đúng không.” Minh Du híp mắt, xoa xoa cằm.
“Cũng không to như anh.”
“Vậy, thứ cô muốn chỉ đơn giản là thân phận gia chủ Minh gia?” Minh Du nhàn nhạt nhìn Minh Di.
“Anh chả phải là Minh Du, tôi cũng chả phải là Minh Di.” Minh Di không trả lời câu hỏi của Minh Du mà nhìn hắn, giọng nói đầy chắc chắn.
“Thế thì sao?” Ánh mắt của Minh Du không chút lo lắng ngược lại còn có chút vô tư.
“Thì, cái huy hiệu này là của tôi.” Minh Di nhanh chóng lấy đi cái huy hiệu trên bàn rồi chạy đi.
“Cho người bắt cô ta, chết hay sống không quan trọng.” Minh Du đứng dậy ra lệnh cho người ở bên ngoài.
“Vâng thưa thiếu gia.”
Minh Di đã chạy được một đoạn liền nhận ra có người bám theo mình.
“2222, quét xung quanh xem đường nào an toàn nhất.”
“Vâng.” Giọng nói kì lạ vang lên.
Khoảng chừng một phút sau, giọng nói ấy lại vang lên một lần nữa.
“Đã tìm ra, đi thẳng hai mươi mét rồi rẽ trái.”
Đến ngã rẽ, Minh Di liền trốn ở góc khuất, hơi thở dần nhẹ đi.
“Thấy tiểu thư ở đâu không?”
“Hình như là ở bên kia.”
“Tôi bên này, cậu bên kia đi.”
“Có ở đó không?”
Tên bảo vệ xem xét một chút, không thấy Minh Di liền báo lại.
“Không có.”
Chờ đến khi hai tên đó đi xa, Minh Di mới bắt đầu ngồi xuống.
“Không ngờ rằng hắn ta lại giả vờ đến như thế, cứ tưởng hắn đã mất hết quyền lực.” Minh Di vỗ ngực nói với hệ thống.
“Là do cô xui xẻo thôi, không ngờ ở một vị diện trung cấp này mà cũng gặp hắn.” 2222 an ủi.
“Tôi cảm thấy hình như cô ấy ở vị diện này.”
“Cô nghĩ nhiều rồi.” 2222 trầm ngâm trả lời. Hơn cả tỷ vị diện, nói gặp là gặp được sao.
“Là nghĩ nhiều sao?” Minh Di nhìn lên bầu trời, giọng nói có chút thất vọng.
____
Vân Yến cau có bỏ về nhà, cả ngày khuôn mặt cứ âm trầm khó chịu khiến Mộ Nhất và Khổng Tự không dám nói gì.
“Chủ nhân, có khách.” Tiểu Hồng can đảm nói chuyện với cô.
“Ai?”
“Minh Di tiểu thư.”
Đã mấy tháng nay Vân Yến không gặp con bé đó, không biết bây giờ đến để làm gì.
“Cho vào.”
“Vâng ạ.”
“Tiểu Vũ.”
Một cô bé khoảng chừng mười ba tuổi chạy vào, mái tóc đen nhánh có chút lộn xộn, quần áo lem nhem bẩn thỉu, khuôn mặt trắng ngần cũng đầy vết thương ôm cô, khóc chút chít.
“Cậu bị gì vậy?” Vân Yến nhìn bộ dạng đáng thương của cô bé, xoa xoa đầu hỏi.
“Anh hai không biết bị gì tự dưng sai người đánh mình, mình phải chạy trốn để đến được nhà cậu, cậu cho mình ở ké nhà nha.” Minh Di đôi mắt rưng rưng, nước mũi chảy ra.
“Được, đi tắm đi, quần áo Mộ Nhất sẽ đem vào.”
“Nữ vương, tôi là nam, như vậy không được.” Mộ Nhất ngại ngùng từ chối.
“Ta bảo ngươi lấy quần áo đặt bên ngoài cho Minh Di lấy, có bảo ngươi vào trong đâu.” Vân Yến giật khóe miệng.
“Vâng.” Mộ Nhất ngại ngùng trả lời, là nó nghĩ nhiều rồi.
________
“Ngủ đi.” Vân Yến nhìn Minh Di, nhẹ nhàng nói.
Minh Di gật gù, chôn mình vào lòng cô, phút chốc hơi thở liền đều lại, cô bé đã ngủ say.
“Hệ thống.”
“Vâng.” Khi Vân Yến gọi nó bằng ngữ điệu đó, nó liền biết có chuyện quan trọng xảy ra.
“Minh Di là nhiệm vụ giả sao?”
“Đúng vậy, tại sao ký chủ biết?”
“Để lộ nhiều sơ hở như vậy, chắc là mới bắt đầu làm nhiệm vụ giả.” Ánh mắt Vân Yến lạnh tanh nhìn cô bé trong lòng mình.
Rốt cuộc cô ta đến đây với mục đích gì?
“Cô không cần quá đề phòng, nhiệm vụ giả rất ít khi tấn công đồng nghiệp.”
“Ai biết được.” Vân Yến nhắm mắt lại, không nói chuyện cùng nó nữa.
Hệ thống im lặng nhìn Vân Yến, cô vẫn luôn không tin tưởng một ai, kể cả nó.
Mới sáng sớm tinh mơ, Vân Yến còn đang ăn sáng đã bị đám người Minh Du làm phiền.
Ba người đối mặt nhau, Minh Du một mực đòi em gái mình về, Minh Di một mực đòi ở lại.
“Tiểu Vũ, là con bé đang hoảng sợ thôi.” Minh Du hông ngờ con nhỏ này lại đến bên cô lấy cô làm lá chắn, được lắm đó, chờ đến khi về Minh gia, hắn liền cho nó biết tay.
“Nhược Vũ,anh mình kì lạ lắm...mình không muốn về Minh gia.” Minh Di nhìn Minh Du đầy khiêu khích, nhưng giọng nói lại cực kì đáng thương.
Vân Yến im lặng ăn chocolate nhìn đám diễn viên có kĩ thuật cao này.
Hy vọng tài năng của họ được đạo diễn phát hiện để phát huy hết khả năng, cô tin tưởng kĩ năng diễn của hai người có khả năng làm ảnh đế, ảnh hậu đó.
“Vậy để Minh Di ở với tôi vài hôm đi rồi tính.”
“Được, em nói gì anh đều nghe.” Minh Du không dám bất mãn, hắn không muốn vì một con nhóc mà đắc tội cô.
Minh Di liếc hắn, hai tay vẫn đang ôm lấy cả người Vân Yến.
Minh Du: “...” Thật muốn chặt tay con nhóc này.
Cuộc trò chuyện kết thúc bằng câu nói đuổi Minh Du về của Vân Yến, cô rất bận, không có thời gian tiếp khách đâu.
Minh Di ngoan ngoãn, luôn nghe lời Vân Yến, đơn giản là vì nhiệm vụ của Minh Di liên quan đến cô, không có ý gì khác.
Suốt mấy tháng trời Vân Yến chỉ ăn, uống, ngủ nghỉ, ngày ngày sủng ái chocolate, không Vô Thi, không ma quỷ.
Thật an nhàn mà qua ngày.
Trái lại, Khổng Tự ngày nào cũng bị Lâm Y Thần kéo đi làm nhiệm vụ, không có một ngày nghỉ ngơi.
Quyển sách bảo bối của Khổng gia, Vân Yến cũng đã đưa cho Khổng Tự để hắn học hỏi.
Nhưng mà... thế quái nào cô lại để cho nữ chính hoành hành như thế chứ!
“Ký chủ, hôm nay nữ chính lại trợ giúp bọn ma quỷ làm hại đến người dân.”
“Ký chủ, hôm nay nữ chính lại lấy cắp bảo bối của Lục gia.”
“Ký chủ, hôm nay nữ chính tuyên bố sẽ tiêu diệt Khổng gia.”
“Ký chủ, hôm nay nữ chính lại mạnh thêm một chút nhưng thanh danh rất rác rưởi, ai cũng hận cô ta.”
“Ký chủ, hôm nay nữ chính lại...”
000 nhắc Vân Yến rất nhiều lần, nhưng lần nào cô cũng thờ ơ đáp.
“Ờ.”
“Ừ.”
“Biết rồi.”
Hệ thống: “...” Biết rồi thì vác thân đi xử lí nữ chính hộ tôi!
Hệ thống dù chán ngán nhưng ngày nào cũng chăm chỉ nhắc nhở.