Mấy ngày nay Vân Yến chỉ cắm rễ ở Hội thiên sư, yên yên tĩnh tĩnh làm một tiểu mỹ nhân.
Nhưng thực chất là cô đang tìm Khổng Tự và Minh Du, mối thù ngày hôm đó, Vân Yến chưa từng quên, vẫn luôn khắc ghi trong lòng.
Mặc dù vậy nhưng bọn họ rất khéo léo, chờ đến khi Vân Yến đi mất mới chịu xuất hiện, âm thầm làm nhiệm vụ.
Tiểu Mai và Tiểu Ngọc từng chứng kiến cảnh tượng Lâm Y Thần bị đánh nên cũng thương xót cho hai người họ, nhiệt tình mà giúp họ che giấu.
“Nhược Vũ, em ăn thêm chocolate đi.” Tiểu Mai mỉm cười, nhỏ nhẹ nói.
Vân Yến chưa bao giờ từ chối chocolate nên nhiệt tình ăn, bỏ qua ba người đang lén lút đi vào.
Đột nhiên có một lá bùa bay thẳng vào mặt cô, một đám người xông vào sảnh cười to như đám thần kinh.
Nhưng bọn họ không hề biết, lúc đó cô đang ăn chocolate, mà bọn họ lại trực tiếp làm phiền cô như vậy chỉ có con đường trở thành đầu heo.
Tiểu Mai và Tiểu Ngọc chạy đến một cái bàn ở xa mà nhìn, bọn người Khổng Tự trốn ở nhà vệ sinh, đám thiên sư ở sảnh cũng tản ra mà trốn.
Vì bọn họ rất hiểu rõ Vân Yến, khuôn mặt sát thần trên mặt cô chỉ xuất hiện khi sắp có án mạng đầu heo.
“Các ngươi là ai?” Cô bé trước mặt bọn họ bình tĩnh hỏi, không khí xung quanh càng ngày càng âm trầm và lạnh lẽo.
Một tên không biết điều ngạo mạn đi về phía trước mà tự giới thiệu mình.
“Ta là Hoắc Dung, và đây là bạn bè của ta, chúng ta đến đây là để chiến đấu với ngươi đó, đệ nhất thiên sư Khổng Nhược Vũ à.”
Hoắc Dung ánh mắt đầy khinh thường, hắn nghe cha mẹ kể rằng đệ nhất thiên sư chỉ là một con nhóc mười ba tuổi, hắn tất nhiên không tin nên mới rủ bạn bè đến để xem thử thực lực của cô đến đâu.
Ai ngờ con nhóc này lại sợ hãi đến mức đứng im một chỗ, không di chuyển.
Thế mà cũng là đệ nhất thiên sư hả? Là đệ nhất nhát gan thì có.
Cậu bé đứng phía sau hắn đụng đụng hắn rồi thì thầm.
“Lá bùa hồi nãy của cậu là lá bùa trung cấp đúng không?”
“Tất nhiên là vậy, bổn thiếu gia không thiếu tiền.”
“Nhưng nó cháy rụi rồi kìa...”
Hai người nhìn về phía cô, dưới chân cô là một đống tro tàn.
“Đừng lo lắng, bổn thiếu gia còn tận năm lá bùa cao cấp do lão gia gia cho ta.” Hoắc Dung hống hách nói, cư xử y hệt một nam phản diện thực thụ.
Hắn vừa dứt câu, Vân Yến đã lao đến mà đè hắn xuống, hung hăng đánh, đánh đến mức lúc ra về cha mẹ hắn cũng nhận không ra.
Đám người còn lại tất nhiên cũng không có kết quả tốt đẹp gì rồi, ai cũng bị đánh đến mức kêu cha gọi mẹ.
Vì vậy dù con mình bị đánh nhưng các phụ huynh phải cắn răng mà xin lỗi rồi bỏ tiền mua chocolate cho cô.
Thứ nhất, bây giờ Vân Yến là đệ nhất thiên sư, không thể đắc tội.
Thứ hai, Vân Yến là gia chủ Khổng gia, càng không thể đắc tội.
Thứ ba, ngay cả Vô Thi thiên sư cũng bị Vân Yến đánh cho bầm dập.
Cả đám bọn họ bị bố mẹ dạy dỗ đến nhớ mãi, nghĩ lại giây phút bị cô đánh, ai ai cũng rùng mình, bị cô đánh so với chết còn sướng hơn.
Thật sự cảm giác đó đau đến tận xương tủy, khiến người bị đánh liên tưởng đến cô đang róc thịt bọn họ.
Mọi người trong sảnh thiên sư nhìn đám người đầu heo đang lặng lẽ ra về, còn khuôn mặt của hung thủ - Vân Yến vẫn đang âm trầm tức giận.
Lâm Y Thần lợi dụng cơ hội này đưa Khổng Tự và Minh Du chạy ra khỏi hội thiên sư.
“Đứng lại.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, cả ba đều đứng hình, nhưng cũng nhanh chóng hoàn hồn lại mà chạy đi.
“Ta nói đứng lại.” Vân Yến gằn giọng, nhìn về phía hai đầu heo đang chạy.
“ười anh em, ân à úng a ứng ại i.” Khổng Tự biết khi cô nhắc lại lần thứ hai sẽ kinh khủng như thế nào.
(Người anh em, vẫn là chúng ta đứng lại đi.)
“Ừ, ôi ũng ĩ ậy.” Minh Du cười bất lực.
(Ừ, tôi cũng nghĩ vậy.)
Hai đầu heo đó quay người lại, đi về phía cô, chân thành xin lỗi.
Vân Yến tay chống cằm, nhìn hai người họ.
“Mỗi người năm thùng chocolate.”
Khổng Tự và Minh Du gật đầu, rồi vác thân mình đi mua.
Lâm Y Thần lén lút đi theo, Vân Yến tất nhiên là thấy ông, nhưng không nói gì.
___
Một tháng sau.
Hoắc Du một thân một mình chạy vào sảnh hội thiên sư, cầm trên tay ba lá bùa cao cấp đòi thi đấu với cô.
Tất nhiên kết quả vẫn như vậy, Hoắc Du tiếp tục trở thành một cái đầu heo lần hai, trước khi đi, hắn còn cố gắng nói.
“Ân ử áo ù, ười ăm ưa uộn.”
(Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.)
Tiểu Ngọc che miệng cười, cái giọng nói đó cùng với cái đầu heo thật sự nhìn rất buồn cười.
Về nhà, cha mẹ Hoắc Du tiếp tục dạy dỗ hắn, nhưng hắn không sợ, vẫn ngoan cố tháng nào cũng đến tìm cô.
Suốt sáu tháng trời, Hoắc Du đã trở thành cái đầu heo sáu lần.
Nhưng không gì cản bước được đam mê trở thành đầu heo của Hoắc Du, ngay cả Vân Yến cũng có chút thán phục.
Vân Yến thừa nhận là cô đánh rất đau nha, ngoại trừ tên bám đuôi kia thì chưa bao giờ có ai bị cô đánh quá năm lần.
Mọi người: Chúng tôi thấy hắn là đi tìm chết, nhưng tháng nào cũng thấy hắn trở thành đầu heo cũng là một loại giải trí thể loại kinh dị.
“Sao, lại đến đây để trở thành đầu heo hả?” Vân Yến nhìn Hoắc Du, thản nhiên nói.
Hoắc Du đột ngột quỳ xuống, chân thành nói: “Khổng thiên sư, xin ngài hãy thu con làm đệ tử.”
Hôm nay là Hoắc Du lấy hết can đảm để nói ra tâm tư suốt mấy tháng trời của hắn, hắn là một người có lòng tự trọng cao nên rất khó nói ra việc này.
“Chẳng lẽ nào mấy tháng nay ngươi luôn đi tìm chết là vì muốn trở thành đồ đệ của ta?” Vân Yến giọng đầy hứng thú mà hỏi.
“Vâng ạ, xin ngài hãy thu con làm đồ đệ.” Hoắc Du cắn răng nói, khuôn mặt đỏ lên.
Vân Yến nhai chocolate, thẳng thừng từ chối.
Vì quá sốc nên cả ngày Hoắc Du vô hồn mà về nhà, không ăn không uống mà suy nghĩ lý do cô không thu hắn làm đồ đệ.
Hoắc Du nắn chặt hai tay, là vì hắn yếu quá sao? Vậy từ bây giờ hắn sẽ luyện tập nhiều để chứng minh cho cô thấy, hắn xứng đáng làm đồ đệ của cô.
Vài ngày sau, Hoắc Du cũng không đến hội thiên sư nữa, Vân Yến đoán là hắn cũng đã bỏ cuộc nên cũng không quan tâm lắm.