Xuyên Nhanh, Ký Chủ Không Tầm Thường

Chương 241: Chương 241: Thí chủ, hôm nay lại làm việc tốt sao? (17)




Cô vừa dứt lời, Mộc Doanh Doanh đã ngã gục xuống ngất. Vài sợi tóc mai lấm tấm dính trên khuôn mặt trắng bệch của Mộc Doanh Doanh, khiến cho nàng ta đã đáng thương nay lại đáng thương hơn.

Chắc là bị Vân Yến chọc ngoáy quá tàn nhẫn cho nên bị kích thích đến ngất xỉu rồi.

Vân Yến: “...”

Mẹ nó, nói ngất là ngất à?

Được rồi, nhân danh người tốt, ta sẽ dạy bài học nhân sinh cho tiểu công chúa còn non dại này.

Vân Yến cúi người bế Mộc Doanh Doanh lên, cảm nhận hơi thở yếu ớt của nàng ta, cô cảm thấy có chút cạn lời.

Mới bị dày vò có một chút mà đã sống dở chết dở rồi à?

Tuy vậy cũng phải nói rằng nàng ta khá nhẹ, sợ là ngay cả bộ quần áo trên người cũng nặng hơn nàng ta.

Vân Yến vừa mới nhấc chân lên định bước đi, đột nhiên cảm nhận được thứ gì đó khiến con ngươi đen thẳm của cô co rút lại.

Đặt Mộc Doanh Doanh xuống, khuôn mặt lạnh như băng của Vân Yến nhìn về một hướng.

Không gian xanh tốt xung quanh bỗng dưng bị một đoàn sương mờ không rõ nguồn gốc bao quanh, đồng thời càng ngày càng nhiều sương khói được tỏa ra hơn.

Từ phía mà Vân Yến nhìn có một nam nhân cao lớn bước ra, tuy làn sương mờ đục nhưng Vân Yến vẫn có thể nhìn ra được ngoại hình của hắn.

Nam nhân có dung nhan tuấn mỹ, những đường nét trên khuôn mặt phần lớn thuộc về phương tây khiến hắn như con búp bê sứ được khắc họa tinh tế, đuôi lông mày mang theo một ít kiêu căng, đôi mắt màu xanh thẳm lạnh lùng, dường như không có thứ gì lọt được vào mắt hắn.

Đặc biệt, hắn có mái tóc đỏ chói vô cùng hợp với khuôn mặt và nước da trắng ngần của hắn, đồng thời tôn lên sự kiêu ngạo, ung dung của hắn. Trên người hắn là bộ vest trắng tinh thuần khiết khiến người ta nhìn hắn liền liên tưởng đến bạch mã hoàng tử.

Vừa thấy nam nhân tóc đỏ với vẻ đẹp như cũ câu hồn đoạt phách, trong mắt Vân Yến liền hiện lên sự chán ghét.

Tuy cảm nhận được ác ý từ cô, nam nhân vẫn nhìn Vân Yến chăm chăm, ánh mắt hắn hiện lên bao nhiêu cảm xúc bi thương, day dứt lại có tình ý ngập tràn, hắn hơi nhấp môi, âm thanh trầm thấp.

“Vân Yến, em trốn ta lâu đến vậy... vui sao?”

Nghe vậy, Vân Yến cong cong khóe môi, che đậy phần chán ghét cùng sát ý ở đáy mắt, cô tùy tiện đáp lại.

“Tóc đỏ, ta không có trốn ngươi, ngươi nghĩ ta rãnh rỗi đến mức chơi trò trốn tìm cùng ngươi hả?”

Trốn ở đâu mà trốn?

Bà đây thật sự chỉ muốn đấm ngươi chết mà thôi.

Vân Yến thật sự không hiểu vì sao tên tóc đỏ này có thể cảm nhận được cô ở đây được, cô đã che kĩ hành tung của mình lắm rồi. Trừ khi là hắn trùng hợp đến vị diện này rồi cảm nhận được khí tức của cô.

Biết Vân Yến đang suy nghĩ lí do mình tìm được cô, tóc đỏ liền lên tiếng giải thích.

“Ta có việc ở đây, vừa đến đã cảm nhận được khí tức của em cho nên mới tìm em.”

Vân Yến tuy cười nhưng ánh mắt vô cùng sắc bén, đôi mắt không một độ ấm nhàn nhạt nhìn hắn.

“Bây giờ ta và người là kẻ thù rồi, có thể đừng thể hiện cái khuôn mặt ấy không? Thật sự khiến ta kinh tởm đấy.”

Câu nói của cô như thanh đao sắc nhọn nhất trên đời, mạnh bạo đâm đầu vào trái tim của hắn.

Quả nhiên cô vẫn mãi như vậy, vẫn luôn nhìn hắn với ánh mắt lạnh nhạt và xa lạ.

Hắn hơi cúi đầu rũ mắt, vì vậy nên có vài sợi tóc đỏ rũ bên má, làm nổi bật lên gò má trắng nõn.

Kiêu ngạo ban đầu cũng dường như giảm xuống, trông tóc đỏ bây giờ như một bông hoa héo. Nhưng rất nhanh hắn liền phấn chấn trở lại, hắn nhìn Vân Yến, môi nở nụ cười khuynh đảo chúng sinh.

“Vân Yến, em còn nhớ tên ta không?”

Vân Yến đảo mắt suy nghĩ.

Cô không muốn nhớ tên của một kẻ thiểu năng.

“Không nhớ.”

“Vậy tóc đỏ là tên thân mật mà em dành cho ta đúng hay không?” Tóc đỏ kinh hỉ hỏi lại, sức sống ngập tràn trên khuôn mặt hắn, “Ta rất thích!”

Vân Yến: “...” Thiểu năng trí tuệ.

Cô không hiểu vì sao hắn có thể làm chủ thần được.

“Đẳng Lập ngươi đừng như vậy, sẽ ảnh bưởng rất nhiều đến trí thông minh của ta.” Vân Yến nhíu nhẹ mày, nhưng rất nhanh liền giãn ra.

Ở lâu với thiểu năng sẽ dễ bị nhiễm bệnh thiểu năng.

Ngại ngùng, cô bị dị ứng với người bệnh này.

Nghe được lời nói 'ngọt ngào' của cô, Đẳng Lập cong mắt, vui vẻ lên tiếng, “Quả nhiên em còn nhớ tên ta, Vân Yến!”

“Không, gọi ta là kẻ thù.” Vân Yến bình tĩnh đáp lại, “Ngươi cùng bọn chủ thần chuẩn bị quan tài trước đi, dù sao cũng sẽ sớm chui vào đó ngồi.”

Ôi, cô quả nhiên là người tốt!

Vân Yến tự cảm thấy mình rất tốt bụng khi cho đám chủ thần chọn quan tài cho bản thân.

Đẳng Lập nghe vậy liền a một tiếng rồi thần bí nhìn Vân Yến.

“Lần này em sẽ không thắng được.” Đẳng Lập lại nhấp môi, giọng nói mang theo ý khẩn cầu, “Lúc ấy ta sẽ bảo hộ em, không cần ngoan cố chiến đấu, họ sẽ làm đau em.”

Vân Yến thật sự bị lời nói của Đẳng Lập chọc đến phì cười.

Ai cho bọn chủ thần tự tin như vậy?

Điên thật.

Đột nhiên thấy Vân Yến bật cười, Đẳng Lập có chút sửng sốt, hắn si mê nhìn ngắm cô như một kẻ đần độn. Lúc bấy giờ trong mắt hắn cũng chỉ còn mỗi hình bóng của thiếu nữ đang bật cười đối diện mình.

Khi đã ngưng cười, Vân Yến ngay lập tức cho khí đen lướt đến nơi Đẳng Lập đang đứng, bao bọc lấy cả người hắn.

“Đẳng Lập, ta ghét nhất chính là ánh mắt đó của ngươi.” Vân Yến tàn độc nhìn hắn, “Chỉ cần để ta nhìn thấy ngươi, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”

“Vân Yến...” Đẳng Lập tái nhợt khuôn mặt nhìn cô.

“Đừng gọi tên của ta.” Vân Yến hung hăng nói, “Ngươi không xứng.”

Đẳng Lập ngay lập tức câm miệng, nhìn thấy Vân Yến thật sự có ý định giết hắn, hắn đành phá vỡ khí đen trước ánh mắt sửng sốt của cô.

“Vân... em không biết mọi chuyện bây giờ đã thay đổi như thế nào rồi, mọi người đều có thể chống lại hắc khí của em, sức mạnh của em vốn dĩ được phong ấn cũng đã bị gỡ, các chủ thần lấy sức mạnh ấy để phân chia cho nhau, chuẩn bị cho cuộc tấn công em.” Đẳng Lập nặng nề nói.

“Ý ngươi là ta có sức mạnh bị phong ấn? Buồn cười thật, ta vốn dĩ không có phong ấn nào, vậy cái phong ấn ấy đâu mà ra?”

“Hay nói đúng hơn, các ngươi đã tác động bao nhiều vào ký ức của ta rồi?” Vân Yến điềm nhiên hỏi lại.

Đẳng Lập né tránh ánh nhìn của cô, khẽ lắc đầu.

“Chưa đến lúc, lần sau gặp lại có lẽ mọi chuyện sẽ rõ. Em nhớ kĩ lời của ta, nhớ kĩ.”

Sau khi bỏ lại hai câu này, hắn liền rời đi, không gian đã trở lại như cũ.

Đẳng Lập đã đi, Vân Yến mới cười cười.

Quả nhiên không sợ kẻ thù mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu.

Nếu bọn chủ thần còn lại mà biết Đẳng Lập kể cho cô mấy thứ này chắc hẳn bọn chúng sẽ tức đến ói máu phun cả ruột gan ra luôn nha.

Thật thú vị nha, Vân Yến bắt đầu cảm thấy hứng thú với bọn chủ thần.

Sau khi tự kỷ xong, Vân Yến lại bế Mộc Doanh Doanh đi trở về Mộc Tinh.

_

Lúc Vân Yến mang Mộc Doanh Doanh trở về trước sự sửng sốt cùng vui mừng của cả Mộc Tinh, cô hiển nhiên được mọi người ở Mộc Tinh tiếp đãi rất tốt với danh phận là người đã cứu lấy đại công chúa.

“Ngài Chính Nghĩa, rốt cuộc là ngài đã làm gì Ngu Hề rồi!”

Mới chỉ trở về Mộc Tinh một ngày, Mộc Doanh Doanh đã khỏe rồi, còn có cả sức lực để chất vấn Vân Yến.

Vân Yến ưu nhã ngồi nhìn người nằm trên giường bệnh, lười nhác đáp lại.

“Làm gì là làm gì, ta không hiểu ngươi nói gì cả.”

Nghe Vân Yến nói vậy, Mộc Doanh Doanh càng phẫn nộ hơn nữa, “Ngài! Vậy cái tin mà Ngu Hề bị mất hơn một nửa sức mạnh bên ngoài là gì?”

Vân Yến tựa người trên ghế dài, khép hờ đôi mắt, chậm rãi đáp lại.

“Miệng lưỡi thiên hạ, công chúa tốt nhất đừng nên nghe.”

“Không, ta không tin! Rốt cuộc là cô đã làm gì ngài ấy rồi?” Mộc Doanh Doanh cắn môi, bỗng nhiên mắt nàng ta hơi sáng lên. Nàng ta lại thành khẩn nhìn Vân Yến, gấp gáp nói, “Ta ra lệnh cho ngài đưa ta trở về Kim Tinh, ta nhất định sẽ trả công gấp ba lần so với phụ vương cho ngài.”

Nghe Mộc Doanh Doanh nói vậy, Vân Yến không mặn không nhạt đáp một tiếng, sau đó nhắm mắt an tĩnh dưỡng thần.

“A------”

“A-----”

....

Mặc kệ bao nhiêu tiếng la hét của Mộc Doanh Doanh, Vân Yến vẫn bình tĩnh nhắm mắt.

Vì đã sớm biết trước Mộc Doanh Doanh sẽ như vậy cho nên Vân Yến đã nhờ vả Mộc quốc vương cho cô và nàng ta ở tại một căn biệt thự trong rừng núi hoang vắng, vì thế nên dù Mộc Doanh Doanh có la hét đến mức hết hơi cũng sẽ không ai phản ứng nàng ta ngoại trừ cô.

Chờ Mộc Doanh Doanh la mệt rồi, Vân Yến mới mở mắt ngồi dậy.

“La hét sướng cổ họng chưa?” Vân Yến chống cằm nhìn nàng ta.

Mộc Doanh Doanh run rẩy hai vai, gằn từng chữ trong câu: “Ngài, rất, ác, độc.”

“Đúng vậy, ta rất ác độc, vì thứ gì đẹp cũng có độc đấy.” Vân Yến vui vẻ đáp, “Cũng đã đến lúc trò chuyện nhân sinh rồi công chúa.”

“Lời đầu tiên ta dành cho công chúa chính là cô hét một cái, ta liền cho cô dạo một vòng quỷ môn quan.”

Nụ cười quỷ dị treo bên môi của Vân Yến đã thành công làm cho Mộc Doanh Doanh lạnh cả sóng lưng.

Hôm nay coi bộ là một ngày dài đối với Mộc Doanh Doanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.