Cao Sơn đại sư không cãi lại Vân Yến mà chỉ lẳng lặng nhìn cô, ôn hòa đáp.
“A di đà phật.”
Đôi mắt của Cao Sơn đại sư trong vắt không chút tạp chất, tựa như đã hiểu thấu hồng trần, trong đó còn có cả sự từ bi, thương xót cho chúng sinh.
Ánh mắt của ông ta làm cho Vân Yến có chút bực bội.
“Được rồi đại sư, ta đi nghỉ trước.” Vân Yến vươn tay cắt đứt kết giới sau đó nhanh chân bước đi.
Nhìn thấy Vân Yến một tay liền có thể phá vỡ kết giới của mình dễ dàng như vậy, ánh mắt Cao Sơn đại sư hơi lóe lên, chốc lát lại thở dài quay người bước đi.
Hình bóng của đại sư trải dài trên nền gỗ, thoạt nhìn thực nặng nề u ám làm cho khung cảnh không khỏi tối thêm vài phần.
Nhưng tiếng niệm kinh từ các gian phòng vang lên đều đều dường như làm cho sự u ám như bị làm phai nhạt bớt.
______
Vân Yến ôm lấy bàn tay của mình, chậm rãi bước đi tìm phòng.
Hình như lúc nãy cô cáu quá nên vẫn chưa hỏi ông ta phòng của cô ở đâu.
Nơi này nhìn bề ngoài giản dị nhỏ bé như vậy mà bên trong cũng khá rộng rãi đấy chứ.
Ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của anh đào bên cạnh mình, Vân Yến cũng không quan tâm cho lắm nhưng mà...
Vì sao mấy bông hoa anh đào này lại dính vào cô?
Nhìn thấy mấy bông anh đào thành tinh cứ một mực bám theo mình, Vân Yến có chút bất đắc dĩ.
Chắc là nó đã theo cô từ vườn hoa của Hoa Tình Thiên Tiên rồi.
Liệu Hoa Tình Thiên Tiên có giận cá chém thớt mà đi tìm cô rồi cản trở nhiệm vụ của cô hay không?
Hay là giết nó cho nhanh?
“Chít chít!” Anh đào yêu làm mấy bông hoa nhỏ kia biến mất, chỉ để lại một đóa hoa anh đào to đến lạ bám trên vai cô, đồng thời nó cũng không ngừng phát ra tiếng kêu kì quái.
“Ngươi là anh đào yêu chứ không phải chuột tinh.” Vân Yến giật giật mi mắt, âm thanh có chút ghét bỏ cùng phiền muộn.
“Chít chít nha.”Anh đào yêu nghiêng nghiêng đầu, một làn khói hồng bao bọc nó, thoáng chốc nó đã biến thành một bé gái nhỏ bằng ba ngón tay cái ghép lại, trên người mặc bộ váy hồng nhạt đáng yêu đến xiêu lòng.
Thấy mình ở cạnh người này một lúc liền hóa thành hình người, anh đào yêu hận không thể chui vào người cô sống ký sinh.
Đã đẹp lại còn có nhiều linh khí lại còn có cả thần lực, chúc mừng ngươi đã đạt được sự yêu thích của anh đào ta!
Anh đào cảm thán trong lòng sau đó liền nhìn thẳng vào Vân Yến, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu như muốn hét lên thật to: Ta yêu thích ngươi, ta yêu thích ngươi, ta yêu thích ngươi, ta thực sự yêu thích ngươi, ta thực sự rất yêu thích ngươi...
Vân Yến: “...”
Đừng có cọ cọ cô như vậy được không?
Cô không có thích!
Cái con nhỏ hoa anh đào yêu tinh này!
“Ma ma!” Anh đào yêu tuy hóa thành hình người không lâu, nhưng rất biết lấy lòng người khác, đôi mắt lấp lánh sáng bừng, khuôn mặt đáng yêu ngoan ngoãn kêu cô.
“Vân Yến cô thực may mắn, đây là anh đào yêu của Hoa Tình Thiên Tiên đó, là một trong những yêu quái mạnh nhất của vị diện này!” 333 cười vui vẻ reo hô.
Vì khó chịu nên Vân Yến dùng hắc khí bao bọc cả người mình lại, chẳng mấy chốc đào yêu đã không chịu nổi sát ý của hắc khí mà phi ra khỏi người cô.
Tuy ánh mắt của anh đào yêu có chút ghét bỏ hắc khí nhưng vẫn là sáng bừng bừng nhìn cô.
“Vứt nó về tiên giới đi!”
“Không thể nha.” 333 bĩu môi, “Tôi không phải là hệ thống bá đạo một tay che trời đâu.”
“Chút việc này mà ngươi còn làm không xong sao?” Vân Yến trợn mắt, đầy ghét bỏ chê bai 333.
“Ừm đúng vậy! Nhìn cô tức giận rất có sức sống đó!” 333 lại ngốc manh khen Vân Yến, dường như nó không để ý bất kì lời nói ác ý nào của cô.
Vì sợ mình sẽ nổi giận mà chém chết 333 cùng anh đào yêu, Vân Yến đành cất kiếm lại, đồng thời nhặt anh đào yêu lên.
Anh đào yêu thấy cô lại để ý đến nó thì vô cùng vui mừng run run thân minh.
Sau đó Vân Yến liền dùng hết sức lực của mình ném anh đào yêu bay mất.
Dường như anh đào yêu cũng cảm thấy mình bị vứt bỏ nên liền gào thét xé trời.
Thực ra tiếng kêu của nó rất nhỏ, chỉ có mình nó thấy mình hét to mà thôi.
Làm xong Vân Yến liền phủi tay, tiếp tục đi tìm phòng.
“Lúc nãy anh đào yêu định ký khế ước chủ - tớ với cô đó? Nó muốn cô làm chủ nhân của nó.” 333 nhắc nhở.
Nghe vậy Vân Yến bình tĩnh đáp, “Rùa không thích hoa, sẽ ăn mất hoa.”
333: “...” Rùa? Cô có nuôi rùa sao? Tại sao nó không thấy bao giờ?
Phỏng chừng là vì thấy Vân Yến đi loanh quanh quá lâu cho nên có một tiểu hòa thượng chạy đến hỏi thăm.
“Thí chủ, ngài định tìm ai sao? Hay là có việc gì ở chùa Cao Lâm chúng ta?” Giọng nói của tiểu hòa thượng thực nhẹ nhàng ôn nhu như muôna ru ngủ người khác.
Vân Yến nhìn tiểu hòa thượng.
Tiểu hòa thượng ôn hòa nhìn lại Vân Yến.
“Vân Yến, cô cảm thấy người ta đẹp sao? Cô thích sao?” 333 có chút tò mò.
Nếu đã không thích thì cô cũng không nhìn chằm chằm như vậy đâu ha?
“Bằng ba phần mười của ta.” Vân Yến lạnh nhạt đáp.
“À, là đẹp.” 333 não thẳng liền nói rõ dụng ý của cô.
“Không, đẹp chính là như ta, hắn chỉ là bằng ba phần mười.” Vân Yến nhíu mày phản bác.
333 cười ha hả, sau đó cũng không đáp.
“Nữ thí chủ, ngài có việc gì sao?”
Nhìn thấy Vân Yến một hồi lâu cũng không đáp, tiểu hòa thượng lại kiên nhẫn hỏi lại.
“Ta đang tìm phòng của Cao Sơn đại sư chuẩn bị cho ta.” Vân Yến rũ mi, giọng nói hơi hòa hoãn.
“Phòng sao?” Tiểu hòa thượng ngẫm nghĩ một chút sau đó liền dẫn cô đi đến căn phòng mà lúc sáng Cao Sơn đại sư có bảo các hòa thượng chuẩn bị.
Nhìn căn phòng ngăn nắp, gọn gàng, sạch sẽ lại thoáng mát, Vân Yến vẫn không biểu hiện cảm xúc gì.
Chà...rất chu đáo.
“Nữ thí chủ, ngài nghỉ ngơi tốt.” Tiểu hòa thượng xoay người chào cô.
Nhìn tiểu hòa thượng chuẩn bị rời đi, Vân Yến hơi nhấp môi.
“Chờ một chút.”
Được gọi, tiểu hòa thượng lập tức quay đầu.
Tiểu hòa thượng chừng mười chín tuổi, một thân cà sa gọn gàng, đôi mắt tĩnh lặng như hồ nước mùa thu, khóe môi hơi cong, thoạt nhìn lại tốt đẹp, ấm áp.
Ánh nắng mặt trời nhu hòa phủ lên cả người tiểu hòa thượng làm cho hắn đã đẹp, nay lại thêm phần tuyệt sắc. Nốt ruồi lệ bên mắt. phải lại khiến cho dung nhan thanh lãnh của tiểu hòa thượng pha chút yêu nghiệt, làn da trắng nõn không rõ vì sao có chút tái nhợt, trông hắn như đóa hoa sen trắng mà lúc nào cũng có thể tùy tiện bóp nát.
Đáy mặt Vân Yến xẹt qua một tia sửng sốt.
Lời của 333 cũng không sai, tiểu hòa thượng quả thực rất đẹp.
“Nữ thí chủ còn có việc gì cần nhờ ta sao?” Âm thanh êm ái của tiểu hòa thượng trôi vào tai Vân Yến như tiếng nhạc du hưởng nhẹ nhàng.
“Tên của ngươi là gì?” Vân Yến.
“Bần tăng pháp danh là Hòa Minh.” Khải Đồ hơi mỉm cười.
“Làm phiền rồi.”
Khải Đồ gật nhẹ đầu, cười chào tạm biệt cô sau đó liền bước đi.
Sau khi vào phòng, Vân Yến liền nằm ườn ra suy nghĩ.
Quả thực Khải Đồ rất đẹp, tuy không bằng cô nhưng đẹp cỡ như vậy vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Cái đồ đại sư không biết nhìn người, rõ ràng là đệ tử ông ta mới là loại người dễ rước họa vào thân, đã chân yếu tay mềm còn mang tấm lòng từ bi yêu thương chúng sinh.
Loại người như vậy chết sớm cũng không phải là việc lạ.
Phiền phức thật.
Gác một tay lên che đi mắt đôi mắt đen thẳm, Vân Yến suy nghĩ một chút, sau đó liền gọi Tinh Tú ra.
“Chủ nhân.”
Tinh Tú được Vân Yến thả ra khỏi không gian liền ngoan ngoãn đứng yên một chỗ.
“Trước khi mất ký ức, ta đã làm những việc gì?” Vân Yến ngồi dậy tựa người vào tường, nhàn nhạt nói, nhưng đáy mắt ngoài ý muốn lại có một tia u ám.
Tinh Tú như được cô dặn dò từ trước, lập tức nói ra hết tất cả mọi chuyện không sót một chi tiết.
Vừa nghe, trong mắt Vân Yến dần dần hiện lên ý cười nhưng lại lạnh như băng.
Thoáng chốc khí chất của cô liền thay đổi từ lười nhác thanh lãnh thành một bộ dáng thật kiêu ngạo, bên môi treo lên một nụ cười nhạt.
Hắc khí cũng ngày càng nồng đậm lớn mạnh hơn, làm cho khuôn mặt cô bị che khuất hoàn toàn, thân thể cũng tỏa ra một lượng lớn hắc khí.
Thì ra mọi chuyện là vậy à...
Cô nheo mắt, phất tay một cái, Tinh Tú liền vào không gian trở lại.
Nhận thấy hình ảnh Vân Yến bị che chắn, ngay cả âm thanh cũng không ngoại lệ, 333 tuy tò mò cũng không dám lên tiếng.
Mặc dù không nhìn thấy nhưng nó vẫn cảm nhận được cô đang tức giận nha.
333 não thẳng nhưng không ngu.