“Cốc--- Cốc ---”
Tiếng gõ cửa vang lên làm dòng suy nghĩ trong đầu Vân Yến bị ngừng lại đột ngột, cô liếc nhìn ra ngoài cửa một lúc, sau đó mới ngồi dậy mở cửa.
Không biết là đứa...
“Nữ thí chủ.”
Tiểu hòa thượng nhìn thấy cô liền lịch sự chào một tiếng, nở nụ cười ôn hòa. Nhìn trên tay hắn có một cuộn băng cùng một thùng nước và thuốc bôi da, Vân Yến có chút bất ngờ.
Là Khải Đồ nha.
Thấy Vân Yến nhìn mình chằm chằm, tiểu hòa thượng ôn tồn giải thích, “Lúc nãy ta nhìn thấy tay của nữ thí chủ bị thương cho nên mới chuẩn bị thuốc cho ngài.”
À...
Nghe tiểu hòa thượng nói, Vân Yến mới chú ý đến tay mình. Nhìn xuống bàn tay thon dài, tao nhã như ngọc, phải chú ý lắm mới nhìn thấy lòng bàn tay ấy có một vết bỏng xấu xí dữ tợn đối lập hoàn toàn với sự đẹp đẽ bên ngoài.
Thấy vết bỏng đỏ tấy gớm ghiếc, khuôn mặt Vân Yến lại không dịch chuyển một centimet.
Dù sao vết thương cũng không quá lớn, không ảnh hưởng đến sắc đẹp của cô được.
Tuy Phật quang ảnh hưởng không nhiều nhưng vẫn là ảnh hưởng đến cô, cho nên nếu tiểu hòa thượng không nhắc, có lẽ Vân Yến sẽ quên luôn.
Ông đại sư kia cũng có thực lực ấy chứ.
Tiếc là độ đau đớn do phật quang của ông ta gây ra vẫn chưa đến mức để cô phải chú ý đến.
Dù sao vết thương của cô cũng sẽ sớm tự lành, linh hồn thể của Vân Yến có khả năng tự phục hồi khá tốt.
“Không cần thiết phải như vậy, cảm tạ ngươi tiểu hòa thượng.” Vân Yến thẳng thắn từ chối.
Băng bó cho cô bằng thuốc bình thường cũng không có tác dụng gì, thà không băng bó còn hơn.
Khải Đồ nhìn Vân Yến, tựa như không hiểu vì sao cô không muốn hắn băng bó vết thương.
“Nhìn như vậy thôi chứ vết thương cũng không nặng cho lắm.” Vân Yến giải thích, sau đó lại thêm một câu cho hắn yên tâm, “Để vài ngày là sẽ khỏi rồi.”
“Nữ thí chủ, ngài là nữ nhân, nên chú ý đến thân thể của mình một chút.” Khải Đồ hơi mỉm cười, nhưng ý cười lại lạnh nhạt vô cùng.
Nghe vậy Vân Yến liền trợn mắt, kéo khóe môi thành một nụ cười lưu manh bỉ ổi đáp, “Vậy không cần xem ta là nữ nhân, xem ta là mỹ nhân đi.”
Khải Đồ: “...”
Nhìn thấy Khải Đồ bị mình làm khó, Vân Yến cũng không chọc hắn nữa. ngôn tình hoàn
Vân Yến không thích đụng chạm với mấy kẻ tu đạo, không vì một lí do nào cả, chỉ đơn thuần là không thích mà thôi.
“Đi đi tiểu hòa thượng, ta còn có việc.” Cô phất phất tay, trong lời nói hiện rõ ý đuổi người.
Tuy đã đuổi người nhưng người vẫn không đi, Vân Yến cảm thấy có chút mệt tâm.
“Tiểu hòa thượng, ngươi không đi ta sẽ kêu Cao Sơn đại sư đến kéo ngươi đi đó.” Vân Yến phiền muộn nói.
Nhìn thấy tiểu hòa thượng vẫn đứng yên một chỗ, vẫn cong cong khóe môi trông hiền lành lại nhân hậu, Vân Yến đành cắn răng đưa tay cho Khải Đồ băng bó.
Đừng hỏi cô vì sao, hào quang của tiểu hòa thượng rất chói mắt, cô không chịu nổi cái ánh sáng thánh thần phát ra từ người hắn.
Vì phòng Vân Yến nằm trong tiểu viện nhỏ ở phía mà ánh sáng chiếu vào ít, đối diện lại có một hồ cá nhỏ cho nên không khí ở đây tương đối mát mẻ.
Ngồi ngắm phong cảnh xinh đẹp, lại ăn chocolate thì hay nhỉ.
Vân Yến ngồi im một chỗ, đưa tay cho Khải Đồ ngồi đối diện băng bó, đầu thì suy nghĩ lát nữa có nên ăn chocolate hay không.
Tuấn nam mỹ nữ ngồi cạnh nhau trước hồ cá làm cho khung cảnh hài hòa đến lạ, thiếu nữ mang theo một hơi thở kiêu căng, ngạo mạn nhưng lại xinh đẹp khiến Tây Thi cũng phải ghen ghét, ngược lại thiếu niên mang một vẻ bình dị thanh cao hiền lành, dường như trong lòng hắn mang rất nhiều suy tư.
Thiếu nữ tuy trên người mang theo gai góc nhưng khi bên cạnh thiếu niên dường như gai góc đã bị thu lại đôi chút, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ được ác ý của thiếu nữ không hề suy giảm.
Tuy nhiên đây vẫn là một khoảng khắc hiếm có mà ai cũng không muốn phá vỡ.
Khải Đồ băng bó rất cẩn thận, chậm rãi quấn băng thật kĩ càng đến từng chi tiết nhỏ.
Gió thổi qua nhẹ nhàng làm cho hàng mi dài của Khải Đồ hơi run, chập chờn như cánh bướm, môi hồng của hắn hơi nhấp. Vì ngồi ở đối diện cho nên bao sự đẹp đẽ kinh diễm của Khải Đồ, Vân Yến đều có thể hưởng hết.
Nhưng Vân Yến chỉ cảm thấy Khải Đồ băng bó rất lâu, lỡ như hắn băng bó cho người khác thì chắc người ta mất máu mà chết tám kiếp rồi.
Hắn băng bó lâu như vậy, chocolate khẳng định là cảm thấy tức giận và ghen ghét vì ngoài nó ra có người cầm tay cô!
Còn sờ lâu như vậy.
Dường như nhận thấy ánh mắt u oán của thiếu nữ đối diện, Khải Đồ ngẩng đầu, mắt chạm mắt làm cho da gà Vân Yến lập tức nổi lên.
Lại là cái ánh mắt y hệt cái ông đại sư kia, Vân Yến thật sự không ưa nổi.
“Nữ thí chủ, ta băng bó xong rồi” Khải Đồ rũ mi, đơn giản thông báo cho cô một tiếng.
“Cảm tạ.” Vân Yến tùy tiện đáp, ngắm nghía bàn tay bị băng bó của mình.
Ừm, cũng rất được, khá xấu.
Nhưng mà với tay nghề của một tiểu hòa thượng chưa có kinh nghiệm như vậy là được rồi.
“Nữ thí chủ, tay ngài có chút lạnh, một lát ta sẽ đem thêm chăn đến cho ngài, nếu cần gì cứ nói với chúng ta.” Khải Đồ nghĩ mình đã làm phiền cô hơi lâu, thế nên lập tức thu dọn đồ đạc đứng dậy để mau chán rời đi.
Nhìn bóng lưng non nớt lại gấp gáp của tiểu hòa thượng, Vân Yến tay chống cằm, ánh mắt hơi tối lại.
Sợ là đường đi đến núi Hạ Âm sẽ hơi lâu vì cái bản tính bao dung ( đồng) tốt bụng của Khải Đồ đây.
_
Vì không khí ở đây quá đỗi thoải mái cùng mát mẻ cho nên Vân Yến đã quyết định ngồi trước phòng ngắm trời ngắm đất và thay vì ăn chocolate, cô sẽ thử uống rượu.
Là rượu hoa mấy chục ngàn năm do Tần Thụy đích thân ủ, lần trước khi hắn kéo cô đi làm nhiệm vụ giả, hắn đã tặng cô khoảng chừng mấy trăm bình.
Lúc ấy Vân Yến định vứt rồi nhưng mà vì Tần Thụy lảm nhảm quá nhiều về quá trình làm rượu gian nan trắc trở của hắn cho nên Vân Yến mới để chất đống trong không gian của cô.
Nghe Tần Thụy nói rượu này có khả năng an thần ngủ ngon, đúng lúc đầu cô đang bốc lửa, đây chẳng phải là thời điểm rất thích hợp để uống sao?
Ờm, thật ra thì Vân Yến đang tiết kiệm chocolate, vì ngủ quá lâu cho nên cô vẫn chưa có dịp đi đến vị diện hiện đại để mua thêm cho nên kể từ bây giờ mỗi ngày cô chỉ có thể một ăn thanh, khi tức giận sẽ được đặc cách ăn ba thanh!
Ha hả ha ha...
Đau lòng chết mất!
Bọn chó chủ thần, tại sao bọn bây cứ cản trở phút giây đoàn tụ với chocolate của bà chứ!?
Sinh ra đã nghiêng nước nghiêng thành đã tài năng thông minh thì có lỗi sao?
Tại sao không sống bình yên mà lại muốn hóa mình thành chó điên cắn cô chứ?
“Oaaaaaaaaa, Vân Yến!” 333 đột nhiên la lên một tiếng làm cho não của Vân Yến có chút đau.
Vân Yến nhăn mày hỏi:“ Có chuyện gì?”
Không thể nói bình thường được hay sao?
Làm gì phải hét lên như vậy?
Đúng là cái hệ thống đần.
333 thấy cô có chút khó chịu liền thu liễm giọng mình lại không ít, nhưng giọng nói vẫn ẩn ẩn phấn khích cùng sửng sốt.
“Bình rượu đó là rượu Hỗn Tích Hoa Luyến hả? Có phải là Hỗn Tích Hoa Luyến hay không? Vân Yến à, chắc chắn đó là Hỗn Tích Hoa Luyến nhỉ?”
Hỗn Tích Hoa Luyến?
Vân Yến nhìn xuống bình rượu trong tay mình. Bình rượu hình tròn trong suốt nên có thể nhìn rõ được chất lỏng màu hồng nhạt bên trong, dưới ánh sáng ban trưa dường như chất lỏng ấy đang phát sáng lên, nhìn tươi mát lại ngọt ngào.
Tuy chưa mở nắp nhưng cô vẫn ngửi được cái mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng của hoa cỏ cùng mùi ngọt lịm mê hồn phát ra từ bình rượu đó.
Trong đầu Vân Yến nhớ mang máng Tần Thụy có bảo bình rượu này là bình rượu hoa gì đó thôi, cũng chẳng nhớ tên đầy đủ của nó là gì.
“Không biết, có người tặng cho ta.” Vân Yến lắc đầu.
“Không Vân Yến à, đây chắc chắn là Hỗn Tích Hoa Luyến!” 333 nói với giọng chắc nịch, lại còn la hét ầm ĩ trong đầu cô, “Vân Yến ơi, Vân Yến à, à á à á aaaaa...”
Vân Yến: “...”
Quả nhiên là một cái hệ thống thiểu năng.
Nếu đã khẳng định chắc chắn như vậy thì hỏi cô làm gì?