Xuyên Nhanh, Ký Chủ Không Tầm Thường

Chương 167: Chương 167: Thợ săn trở về (10)




"A Sương, cậu thay đồ xong chưa đấy?"

Một thiếu nữ lóng ngóng đứng ở ngoài cửa phòng Vân Yến, thiếu nữ mặc trên người bộ đầm màu hồng nhạt dài bằng đầu gối, phần dưới váy hơi phồng ra nhìn y hệt một cô công chúa nhỏ cần được bảo bọc.

"Xong rồi." Âm thanh êm dịu phát ra từ trong phòng.

Vừa nghe xong câu này, Hương Khê đã trực tiếp mở cửa phòng đi vào, thấy bóng dáng vàng kim sang trọng của cô, hai mặt Hương Khê sáng lên như gặp vàng.

"Cậu đẹp quá đi!" Hương Khê reo lên.

"Phải không?" Vân Yến hơi nhướng mày.

Bộ váy vàng kim của Vân Yến rất tinh tế, tay áo làm bằng vải voan không thể che được hết cánh tay mảnh mai của cô, cổ áo vừa hay che được bộ ngực cup C đầy đặn, phần hông váy hơi ôm sát làm nổi bật cái eo nhỏ thon thả.

Cổ trắng ngần được phơi bày toàn bộ trong không khí, xương quai xanh tinh tế xinh đẹp.

Mái tóc được Vân Yến tùy tiện buộc, vài sợi tóc mai ngắn rũ xuống bên tai, vừa gợi cảm lại vừa đáng yêu.

Ngũ quan thanh tú, mày ngọc, môi hồng, tuy nhan sắc vẫn không thể so với các đại mỹ nhân, nhưng khí chất trên người cô lại khiến cho nhan sắc tăng lên vài bậc.

"A Sương, cậu trang điểm chưa?" Hương Khê ghé sát người cô.

"Đã trang điểm ồi."

"Oa, cậu trang điểm cứ như không trang điểm ấy, rất tự nhiên luôn." Hương Khê không tiếc lời khen ngợi.

"Ừm, tớ biết mà." Vân Yến gật gù.

Bổn thợ săn cái gì cũng giỏi mà.

"Mà, Tiểu Phi cậu ấy đâu rồi?" Vân Yến mỉm cười hỏi thăm.

Nhắc đến Trương Phi, Hương Khê lại trợn mắt: "Cậu ta hình như đi với mấy người nào mặc áo đen rồi, mình nghĩ là hình như Trương Phi bị bao nuôi rồi đó." Câu sau Hương Khê nói rất nhỏ như sợ bị ai đó nghe.

"Thế à?" Vân Yến tùy ý đáp.

"Ừm, mà chúng ta cũng đi nhanh thôi, sắp đến giờ vũ hội diễn ra rồi." Hương Khê kéo tay cô, bộ dạng cực kì hấp tấp.

"Chờ một chút, chúng ta sẽ đi cùng một người nữa." Vân Yến đứng im như tượng, mặc cho Hương Khê liên tục lôi kéo.

Vừa dứt câu, cửa phòng cô lại mở ra, một cô gái với mái tóc vàng như phương tây đi vào, khóe môi nâng cao.

"Chào, tôi là Kim Bảo, bạn của A Sương." Kim Bảo mỉm cười vẫy tay chào Hương Khê.

Kim Bảo mặc một bộ đầm đỏ ôm sát người để lộ đường cong nóng bỏng, đôi mắt hẹp dài rất mị hoặc.

Đôi môi đỏ chót nhưng lại không khiến người khác phản cảm, ngược lại càng làm cho người khác cảm thấy Kim Bảo trưởng thành, quyến rũ hơn.

"Đại mỹ nhân nha!" Hương Khê không nhịn được mà thốt lên, hai mắt lấp lánh hơi sao trên trời.

Kim Bảo không nói gì, chỉ lẳng lặng mỉm cười, hai tay tinh tế khoanh lại đứng nhìn cô.

"Chúng ta đi thôi." Vân Yến híp mắt đề nghị, môi cong lên.

Hương Khê gật gù tay ôm tay của Vân Yến, Kim Bảo âm thầm đi phía sau, mái tóc vàng hơi rung.

000 lập tức tròn mắt, hôm trước Kim Bảo vừa là một cậu bé cơ mà?

000 có chút tò mò, rụt rè hỏi Vân Yến, "Ký chủ, Kim Bảo thật sự là nữ à?"

"Không, nó song tính." Vân Yến thản nhiên đáp.

Hệ thống: "..." Định giới thiệu cho hệ thống kế bên...

"Hệ thống các người còn có bạn bè à?" Vân Yến bĩu môi, hiện đại thế không biết.

"Ký chủ, cô có bạn bè không mà hỏi tôi?" 000 trợn mắt.

Vân Yến hừ lạnh một tiếng, rũ mắt không thèm trả lời.

Có bạn bè không bằng có chocolate.

"Chủ nhân, bọn dơi bố trí rất kĩ, không thể bảo vệ toàn bộ một nghìn người được." Kim Bảo đột nhiên ghé sát người cô, thì thầm.

"Vậy giết tên đầu lĩnh, lên làm thay hắn là được mà." Vân Yến nhàn nhạt đáp.

"Chủ nhân, em và chủ nhân đều bị áp chế sức mạnh đó." Kim Bảo trợn mắt.

"Vậy thì dùng chiêu mỹ nhân kế." Vân Yến không để tâm lắm, phất phất tay.

Kim Bảo: "..." Chủ nhân đang đi chơi sao?

Chủ nhân thật sự không có kế hoạch gì luôn à?

Ba đại mỹ nhân đi trên hành lang mau chóng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Người lạnh lùng, khí chất bất phàm.

Người đáng yêu, như một viên ngọc yếu ớt dễ vỡ, cần phải được nâng niu che chở.

Người gợi cảm, như hồ ly mê hoặc loài ngừơi, ánh mắt liếc đến đâu, lại có người nguyện chết đến đó.

Vân Yến vẫn tiếp tục đi, mặc kệ bao ánh mắt nhìn mình chằm chằm.

À, nói đúng hơn là nhìn hai người bên cạnh cô chằm chằm.

Nhan sắc của nguyên chủ thật sự thua Hương Khê và kém xa Kim Bảo rất nhiều, nhưng vì có khí chất trong người cô nên cũng được xem là nổi bật.

Vân Yến sờ mặt, hai hàng mi xinh xắn hơi nhíu lại.

Bổn thợ săn không đủ đẹp sao?

Không, nhất định là lũ người phàm này không hiểu vẻ đẹp tiềm ẩn của bổn thợ săn.

Sau một hồi lâu đi bộ, rốt cuộc ba người cũng tìm thấy nơi tổ chức vũ hội nhờ sự dẫn đường cực kì ngoằn ngoèo của Vân Yến.

Bên ngoài sảnh vũ hội đó là một dãy toàn bảo vệ mặc vest đen, ngay cả trên mặt cũng đeo một cặp kính đen.

Bên hông mỗi người đều dắt một cây súng và một ống nhỏ màu đỏ.

Ánh mắt Vân Yến lạnh nhạt lướt qua từng người.

Huyết tộc cùng con người lẫn lộn, cô không thể phân biệt hết được.

Nhưng mà nhìn kĩ một chút, có lẽ sẽ nhận ra được.

Bảo vệ hướng về phía Kim Bảo và Hương Khê, hoàn toàn lờ đi sự tồn tại của Vân Yến, lời nói ôn hòa.

"Hai vị tiểu thư, xin hãy xuất trình thư mời."

Vân Yến: "..."

Tức giận nha.

Muốn lấy bom cho nổ tàu nha.

Thấy vậy, Kim Bảo liền chán ghét nhìn bảo vệ, giọng nói giận dữ: "Mắt để ở dưới mông à? Chúng tôi đi ba người."

Không ai ngoài Vân Yến để ý đến việc hàm răng của Kim Bảo đang dài ra.

Vân Yến lập tức cầm tay nó lại, nở một nụ cười rất là thân thiện.

Kim Bảo bĩu môi, dường như không muốn nghe theo lời cô nói.

Bảo vệ bị mỹ nữ dùng những từ tục tĩu mắng thì người có chút đơ ra, nhưng cũng mau chóng nở nụ cười ngại ngùng.

"Xin lỗi, vì hai người đẹp hơn cô gái bên cạnh nên tôi nghĩ cả ba không đi chung."

Kim Bảo suýt chút nữa là lao lên cắn tên bảo vệ này.

Chủ nhân là đẹp nhất!

Ai dám chê chủ nhân bổn rùa thần liền giết!

Hương Khê phồng má: "Ý anh là A Sương không đẹp à? Rốt cuộc là định nghĩa về cái đẹp của anh học từ ai vậy?"

Thế là Hương Khê cùng Kim Bảo bỏ gần nửa tiếng ở ngoài phòng vũ hội để giảng dạy và đưa ra những bằng chứng thiết thực cho bảo vệ hiểu và thấy rõ rằng cô đẹp.

Vân Yến: "..."

Một lũ thần kinh.

Hệ thống: "..." Không khác gì ký chủ lắm.

"Mi nói gì vậy 000?" Vân Yến cười nhạt.

"Tôi nói là ký chủ rất xinh đẹp, chắc là bọn họ đeo kính đen nên không nhìn thấy rõ được sự đẹp đẽ tuyệt diệu mà không ai có thể sánh bằng và những sự nổi bật đến kinh người về nhan sắc của cô." 000 bình tĩnh đáp.

Vân Yến: "..."

Ôi, quả nhiên ngoài cô ra thì không còn ai bình thường nữa rồi.

Sợ thế giới loài người quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.