Xuyên Nhanh, Ký Chủ Không Tầm Thường

Chương 223: Chương 223: Xin chào, tôi là bạch nguyệt quang của chồng cô! (21)




Vân Yến cũng không mấy quan tâm đến ánh mắt khinh thường của Liên Kỳ, chỉ chăm chú ăn chocolate và đợi bộ váy đắt đỏ kia được đưa ra.

Khoảng chừng mười phút sau, một bộ váy màu hồng nhạt được đẩy ra trước mặt cô, quản lý nhìn Vân Yến đầy nịnh nọt, bắt đầu lên tiếng giới thiệu.

"Thưa Liên đại tiểu thư, bộ váy này được làm bởi chính nhà thiết kế Leopold Avin của tập đoàn chúng tôi với nguyên liệu là trăm phần trăm kim cương cùng ruby thật, đặc biệt phần hình thêu giữa ngực này biểu tượng cho tình yêu mãi mãi không chia cách. Đây chính là bộ váy cưới độc nhất vô nhị vừa ra mắt hôm trước!"

Nghe quản lý nói vậy, Liên Kỳ liền khoanh tay lại, giọng điệu có chút tức giận, "Là đám cưới của tôi, chị ta cũng không phải là người bỏ tiền."

Ý Liên Kỳ bảo quản lý giới thiệu cho Vân Yến làm gì khi cô ta mới là người bỏ tiền ra mua váy cưới.

Quản lý nhất thời cảm thấy sửng sốt, không ngờ quan hệ giữa chị em Liên gia lại không tốt như vậy.

Nghe Liên Kỳ nói vậy, thật ra Vân Yến cũng không phản bác, chỉ ngồi dậy đi xung quanh bộ váy nhìn ngắm một chút.

Bộ váy này là tác phẩm chính của bộ sưu tập ngày hôm qua, nếu hôm qua cô không bị bắt cóc thì có lẽ sẽ xem được bộ váy này rồi.

Lại nói, Leopold Avin chính là thầy giáo của nguyên chủ trong suốt mấy năm cô ấy đi du học, một nhà thiết kế cực kì tài năng vì thế nên bộ này đắt nhất cửa hàng cũng không phải chuyện khó tin.

Sau một hồi ngắm nghía, Vân Yến liền cong môi tán thưởng.

"Bộ váy này đẹp đó, hợp với bé Liên Kỳ nhà chúng tôi."

Quản lý cười tủm tỉm, trong lòng cảm thấy vô cùng tự hào, đương nhiên sản phẩm tốt nhất của cửa hàng bọn họ không phải là đồ tầm thường rẻ mạt.

"Em gái, em định lấy bộ này không? Giá cũng ổn, chừng năm tỷ mà thôi." Vân Yến cười cười ôn hòa nói với Liên Kỳ.

Nghe vậy Liên Kỳ liền cười lạnh, kiêu ngạo thể hiện rõ ra mặt. "Nếu chị đã thích, vậy trong đám cưới tôi sẽ mặc bộ này!"

Xé rách mặt nạ ngay chốn đồng người sao?.

Vân Yến cảm thấy Liên Kỳ ngày càng mất kiên nhẫn.

Thực hư.

"Không cần nói với giọng đầy đối địch vậy, nếu tôi còn lưu luyến Vương Thừa Vũ thì em không có ngày chọn váy cưới hôm nay đâu."

Vân Yến đến gần Liên Kỳ, tay tùy tiện vén tóc mai của cô ta sang bên tai, nhẹ nhàng buông lời khiêu khích.

"Chị!" Liên Kỳ trừng mắt, ghét bỏ hất tay cô ra.

"Cháy! Cháy rồi!"

Một tiếng hét đầy sợ hãi vang lên khắp tầng năm khiến cho mọi người lập tức bàng hoàng, ngay cả Liên Kỳ và đám người trong cửa hàng cũng không ngoại lệ.

Trong chớp mắt mọi người liền hoảng loạn chạy tứ tung, quản lý, nhân viên cùng đám bảo an đã chạy từ tám kiếp trước, cuối cùng chỉ còn mình Vân Yến cùng Liên Kỳ trong cửa hàng.

"Cháy rồi mà em còn mặc váy cưới như thế này thì làm sao mà trốn nhỉ?" Vân Yến khoanh tay, giọng điệu thản nhiên.

Dường như cô đã biết trước vụ cháy này sẽ xảy ra cho nên một chút bất ngờ cũng không có.

Liên Kỳ không đáp, đáy mặt hiện lên một cỗ lo lắng.

"Ấy nhưng mà đừng lo, tôi có thể cứu em ra khỏi đấy." Vân Yến vui vẻ nói.

"Đồ điên!" Liên Kỳ không nhịn được mắng cô, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa hàng cùng bọn người kia.

Lửa lan rất nhanh, chẳng mấy chốc đã lan khắp tầng năm và bắt đầu lan lên tầng sáu và các tầng khác.

Nhưng thật không may với mọi người rằng cửa thoát hiểm ở tầng này đã bị khóa lại, không rõ chìa khóa ở đâu, còn bình chữa cháy của tầng này thì đã bị đem bảo dưỡng.

Cuối cùng tầng dưới cũng bị lửa lan đến tạo thành một khoảng nóng rực tan hoang.

Những người chạy từ sớm thì may ra đã chạy được xuống tầng trệt còn những người phản ứng chậm như Liên Kỳ bây giờ tiến thoáng lưỡng nan, không biết mình phải làm gì.

Thu lại ý cười, Vân Yến chầm chậm đi đến bên cạnh Liên Kỳ thì thầm.

"Mẹ con nhà em nguyền rủa tôi lâu như vậy... có vui không?"

Liên Kỳ nhất thời không hiểu cô đang nói gì.

"Quên mất!" Vân Yến đập tay, miệng cười nhưng đôi mắt toàn hàn ý, "Mẹ em đã xóa ký ức em rồi còn đâu, em biết gì không? Em chính là em gái cùng cha khác mẹ với tôi đấy, kinh hỉ không Liên Kỳ?"

"Chị nói gì vậy?" Liên Kỳ nhíu mày, khuôn mặt có một tia hoảng hốt.

"Vì yêu hận tình thù đời trước mà mẹ em đã trả thù sang tôi, sau đó đưa em vào Liên gia để em phá bỏ cái nhà đó." Vân Yến vừa suy nghĩ vừa nói, trong hoàn cảnh sắp chết đến nơi cô lại bình tĩnh đến kì quái.

"Mà bà ta cũng thật ngu ngốc, đã nguyền rủa rồi, còn là loại nguyền rủa ảnh hưởng đến ngươi khác, có lẽ bà ta không bao giờ nghĩ em đi với tôi đâu nhỉ?"

"Chị điên rồi Liên Tích! Tôi không hiểu chị nói gì cả!" Đôi mắt Liên Kỳ ánh lên một mảnh đỏ rực, không biết là của lửa hay là của sự tức giận nữa.

"Em nghĩ bây giờ tôi vứt em vào đám lửa thì bà ta có xuất hiện hay không?" Vân Yến hiếu kỳ nhìn Liên Kỳ.

"Ở đây còn nhiều người như vậy chị dám giết tôi sao?!" Liên Kỳ thét lên, bả vai cô ta hơi run, thật sự bị dọa sợ đến muốn khóc rồi.

Liên Kỳ lui về phía sau, cắn môi đề phòng nhìn cô.

Bây giờ Liên Kỳ rất sợ cô.

Ây, dễ dọa như vậy...

"Thực không thú vị." Vân Yến bĩu môi chê bai.

Thật ra tối hôm qua Vân Yến có vào nhầm phòng kho của Liên gia, định đi ra rồi nhưng khi nhìn thấy mấy cuốn album của Liên ba cùng Liên mẹ, Vân Yến quyết định ngồi xem một chút.

Theo như kinh nghiệm của cô, trong mấy cuốn album thường xuất hiện các câu chuyện xưa cẩu huyết, nhất là về tình yêu.

Lúc đó Vân Yến chỉ nghĩ xem để hóng chuyện, ai ngờ nhìn thấy người yêu cũ của Liên ba lại y hệt nhỏ Liên Kỳ như vậy.

Trong phút chốc Vân Yến liền ngộ ra.

Mấy cái kịch bản yêu hận tình thù này, cô gặp trăm lần rồi.

Vì vậy bây giờ việc của cô chính là dụ mẹ của Liên Kỳ ra rồi giết bà ta để lời nguyền mất hiệu lực, cũng như giúp Bạch Nhược Đông tiêu diệt bớt một thành phần gây ảnh hưởng đến cân bằng của vị diện.

Nhưng mà Vân Yến không rõ tại sao nãy giờ hù dọa con gái bà ta như vậy rồi mà bà ta cũng không xuất hiện, lửa sắp lan khắp tầng này rồi.

Sợ lửa còn lan chưa hết thì Liên Kỳ đã chết rồi.

Con bé yếu đuối như vậy mà.

Có một người mẹ là người tu hành, nhưng Liên Kỳ lại yếu ớt đến khó tin làm cho Vân Yến có phần hiếu kỳ.

Chắc là con bé Liên Kỳ vốn không được sinh ra nhưng mẹ nó đã dùng cấm thuật nên khi sinh ra Liên Kỳ mới yếu ớt như vậy.

Tấm tắc, tội nghiệp con bé, từ đầu tới cuối toàn bị lợi dụng.

Vì oxi trong tầng đã gần như hết Liên Kỳ bắt đầu cảm thấy khó thở, làn da trắng nõn bị sức nóng của lửa làm cho đỏ ửng lên trông vô cùng đáng thương.

Hướng mắt nhìn sang cô gái vẫn đang bình thản đối diện, Liên Kỳ buông lời cầu cứu, nhưng giọng nói có chút không tình nguyện: "Liên Tích...tôi không muốn chết, làm ơn cứu tôi ra khỏi đây."

Bởi vì Vân Yến bình tĩnh như vậy, Liên Kỳ mới dám chắc rằng cô có thể thoát khỏi đây.

Nói xong Liên Kỳ liền gục xuống, ngất đĩ, hơi thở dần yếu ớt như sắp tắt.

Nhìn thân thể mảnh mai như hoa héo của cô gái, Vân Yến đảo mắt suy nghĩ một hồi. Cho đến khi lửa làm cháy cả một nhúm tóc nâu của Liên Kỳ, cô mới chịu bế cô ta lên rồi bắt đầu đi tìm chỗ thoát.

Cả không gian tầng năm tràn ngập lửa đỏ, tất cả mọi thứ đều chìm trong lửa. Vì không thở được mà một số người đã tử nạn, nhưng cũng có một số người vẫn còn hơi thở thoi thóp như Liên Kỳ.

Vân Yến tốt bụng dồn bọn người còn sống thành một đám, sau đó tạo kết giới quanh họ. Cô quyết định ngồi im chờ cứu trợ.

Nếu bây giờ cô lao xuống thì cô sẽ chết cháy luôn, cô không có ngu như vậy.

Vì một lời nguyền rủa mà giết cả chục người, chắc công đức của mẹ Liên Kỳ thành số âm rồi.

"Vân Yến."

Nghe có người gọi tên mình, Vân Yến lập tức nhìn quanh, cả người dựng lên một tầng phòng ngự, cảnh giác.

Một bóng người quen thược từ biển lửa nước ra, thoáng nhìn thấy dung nhan trang nhã cùng sườn mặt lạnh nhạt, Vân Yến liền nhận ra là ai.

Là Bạch Nhược Đông.

Khí chất của Bạch Nhược Đông vốn là loại thư sinh nhã nhặn nhưng Vân Yến không hiểu vì sao chỉ mới mấy ngày không gặp, hắn đã trở nên... hắc hóa?

Đờ mờ hắc hóa?

Ấn tượng của cô đối với bọn người bị hắc hóa quả thật không tốt.

Họ như cái bọn điên ấy, việc gì cũng làm được.

Mi mắt Vân Yến hơi giật, khóe môi hơi cong lên, cô hỏi lại Bạch Nhược Đông, "Sao vậy?"

Bạch Nhược Đông không dám lại gần Vân Yến, đứng cách xa cô một khoảng chừng ba mét, nghe cô hỏi lại, hắn rũ mi mắt, hạ giọng.

"Cố Vi là người được thiên đạo lựa chọn."

Hắc hóa vẫn giữ nguyên thiết lập, rất tốt.

"Tôi biết..." rồi.

"Nhưng đã bị tôi giết, Vân Yến, bây giờ tôi đang bị Phỉ Khương truy tìm." Giọng điệu của Bạch Nhược Đông vô cùng mềm mỏng dịu dàng, thoạt nhìn rất dễ bị khinh dễ.

_______

Vân Yến: Hắc hóa đều là kẻ điên, mẹ cũng vậy.

Tác giả: Vị diện sau Vân Yến hắc hóa.

Vân Yến: (╬ŎдŎ)? Nói đi, thích bộ phận nào nhất trên cơ thể, khi chém con sẽ chừa ra.

Tác giả: Người ta đùa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.