- Hoàng Tiểu Hạ, em thật sự muốn tôi phải dùng cách đó để chứng minh giới tính của mình thật à?
Lục Cửu âm u nhìn Tiểu Hạ một cái, người đối diện liền cười trừ.
- không cần, em thật sự tin anh là đàn ông mà.
Lục Cửu: “...”
Mỗi lần cô nói câu này hắn đều cảm thấy cô đang chửi mình không phải đàn ông nhưng hắn không có bằng chứng.
- Hoàng Tiểu Hạ.
Lục Cửu dồn Tiểu Hạ vào tường thấy cô có ý định bỏ trốn liền chống hai tay lên tường, tạo thành một cái lồng giam nhỏ giam cô lại trong lòng mình, chưa đợi cô kịp phản ứng đã cúi người hôn xuống.
Tiểu Hạ thấy tình hình nguy cấp, lập tức giơ tay chọc vào bụng Lục Cửu.
Lục Cửu bị đau buộc phải dừng lại động tác, hắn ôm lấy bụng mình, ánh mắt nhìn cô đầy ai oán.
Cô cũng đủ ác rồi đấy.
- em xin lỗi.
Tiểu Hạ mồm thì nói xin lỗi, người thì lại lùi ra sau, tay còn với lấy lọ chai xịt khoáng trên bàn trang điểm chắn trước mặt mình.
Lục Cửu đang ôm lấy bụng mình, thấy hành động của cô liền cạn ngôn.
- em làm cái gì vậy?
- em..
- nhìn tội ác em vừa gây ra đi, em đây là muốn giết anh à?
Tiểu Hạ nhìn thấy vùng bụng rướm máu của Lục Cửu thì vội vã lắc đầu.
- en không có, ai bảo...ai bảo anh dọa em làm chi.
Cô cũng bất đắc dĩ lắm chứ bộ.
“...”
Ai bảo hắn dọa, hắn muốn làm thật đấy chứ!!!!
Cô trưng cái bộ mặt oan ức kia ra nhìn hắn như thế là có ý gì? Có ý gì?
Lục Cửu tự nhận từ ngày gặp cô tính tình mình tốt hẳn ra, nếu là người khác hắn đã sớm cho họ xuống địa ngục rồi.
Nhưng cô thì không được.
Cô là do hắn tự mình chọn về, giờ hắn tức với cô chẳng khác nào tự vả vào mặt mình cả.
Hắn nhịn.
Lục Cửu hít sâu mấy hơi, cuối cùng đi tới ngồi xuống giường, thấy cô vẫn cầm chai xịt khoáng kia thì nạt.
- còn không băng bó lại vết thương cho tôi nhanh.
- vâng.
Tiểu Hạ vội vã đặt chai xịt khoáng xuống rồi đi tới chỗ Lục Cửu, nhưng đi được vài bước lại quay lại cần chai xịt khoáng lên tiếp.
Lục Cửu nhìn thấy màn này, nhịn đến nội thương.
Cái chai xịt khoáng kia của cô ngoại trừ có tác dụng xịt lên mặt thì còn có có cái vẹo gì nữa đâu mà cô cứ cầm theo mãi vậy hả?
Lựa vũ khí phòng thân cũng phải lựa đẹp một chút chứ.
Đây là cô gặp hắn chứ nếu gặp người khác giờ đã bị họ ăn đến xương cũng chẳng còn rồi.
Cô đúng là đồ đại ngốc mà.
- ngây người ra làm gì, còn không lại đây đi.
Tiểu Hạ bị quát liền ngoan ngoãn đi tới, lại loay hoay thêm một buổi sáng nữa mới xong.
Kết quả buổi chiều, chú Ngôn đang phân phó người làm trong biệt thự, Tiểu Hạ đột nhiên chạy xuống nói Lục Cửu phát sốt rồi, bảo ông đi gọi bác sỹ tới gấp.
Chú Ngôn lúc nghe tin dữ: “...”
Thái tử gia của tôi ơi, tôi bảo cậu cứ cố gắng hết mình nhưng không phải là bảo cậu cố quá thành quá cố như thế này đâu.
Cậu nhìn xem con gái nhà người ta mới sáng sớm còn mỏi mệt là thế mà hiện tại đã bừng bừng sức sống mà chạy khắp cả biệt thự để tìm ông, còn bản thân cậu lại ốm liệt giường, sốt cao không dậy nổi.
Sự khác biệt này cũng lớn quá rồi đấy.
Chú Ngôn lòng thì nghĩ thế nhưng vẫn bí mật cho người gọi bác sỹ tới chỗ Lục Cửu, ông không hề biết thực ra hai người họ căn bản chẳng làm gì cái gì cả.
Lý do cô có tinh thần hơn buổi sáng chỉ đơn giản là vì cô đã ngủ bù vậy thôi.
Lại nhớ tới ban sáng sau khi Tiểu Hạ băng bó cho Lục Cửu xong, mí mắt cũng mở không nổi nữa, trực tiếp ngủ đến chiều.
Mà Lục Cửu bị cô hành hạ như thế, vết thương vốn đã kết vẩy lại bị rách ra, còn bị nhiễm trùng nên mới sốt cao không tỉnh.
Cho nên có thể nói trong chuyện này hắn là người oan uổng nhất.
Mãi cho tới khi bác sỹ tới kiểm tra, nỗi oan này mới được hóa giải, chú Ngôn nghe xong hơi liếc nhìn Tiểu Hạ một cái.
Xem ra cần bổ túc gấp cho cô một khóa học sơ cứu thương mới được.
Ông lên kế hoạch xong lại nhìn thiếu gia nhà mình với vẻ mặt thất vọng.
Thiếu gia, rốt cuộc cậu có được không thế?
Tiểu Hạ thấy chú Ngôn hết nhin mình lại nhìn Lục Cửu thì mím môi, bắt đầu tìm cớ đánh bài chuồn.
Chú Ngôn nào cho cô cơ hội đó, ngay lập tức giữ cô lại.
- thiếu phu nhân, cô ở đây trông chừng thiếu gia nhé, chú có việc cần bàn bạc với bác sỹ Từ.
- nhưng mà cháu...
- đừng lo, thiếu phu nhân chỉ cần thay túi chườm đá, đến khi nhiệt kế trở về 37 độ là được.
Bác sỹ Từ nói xong liền rời đi, để lại Tiểu Hạ một mình một phòng với Lục Cửu.
Tiểu Hạ nhìn người đang hôn mê trên giường tự dưng cảm thấy trọng trách trên vai thật nặng nề.
Cô không biết cách chăm sóc người khác mà, không thấy hắn vừa rơi vào tay cô có hai hôm liền sống dở chết dở rồi sao?
Mấy người đó là muốn mượn tay cô ám sát chủ nhân của bọn họ đúng không?
...
- chị.
Tiểu Hạ vừa đổi túi chườm đá trên trán Lục Cửu xong, bên cạnh đột ngột hiện lên một bóng người.
Đúng vậy là đột ngột hiện ra.
Tiểu Hạ bị dọa đến đơ người, Hạ Lăng thấy cô mặt trắng bạch thì đi tới giải thích, nhưng cậu vừa tới gần đã bị bà chị nhà mình quơ lấy đồ xung quanh ra ném, thậm chí cô còn định chạy ra ngoài gọi người tới.
Cậu bất đắc dĩ phải đi tới bịt miệng cô lại rồi nhanh chóng giải thích.
- là em Hoàng Minh đây, em vẫn còn sống.
Hoàng Minh????
Tiểu Hạ cẩn thận quay đầu lại nhìn, thấy đúng là cậu em trai tưởng đã chết bấy lâu nay của mình thì vui mừng khôn xiết.
- Hoàng Minh, thời gian qua em ở đâu vậy, vì sao bây giờ mới tới tìm chị?
- chị chuyện này nói ra rất dài, đợi ra khỏi đây rồi em sẽ nói với chị sau.
Hạ Lăng nói xong liền bảo Tiểu Hạ quay mặt đi, cậu không muốn cô thấy cảnh đổ máu.
Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi.
Qua từng thế giới Hạ Lăng sớm đã không còn là cậu nhóc sợ ma quỷ lại dễ bị lừa gạt nữa rồi.
Cậu nhìn Lục Cửu đang hôn mê ở trước mắt, lại nhìn xuống con dao găm trong tay mình, cuối cùng cũng hạ quyết tâm đâm xuống.
Chị gái cậu và hắn chỉ có một người được sống mà thôi.