Hạ Kỳ Như làm gối ôm cho Khởi Phong hồi lâu, sau đó hắn liền như gà con mới nở, thấy ai đầu tiên liền coi người đấy là mẹ, mà hiển nhiên lúc này hắn đang coi cô là gà mẹ của mình, lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau, nhưng con gà con này lại có sức chiến đấu vô cùng khủng khiếp, còn rất biết cách bảo vệ gà mẹ của mình nữa.
Khởi Phong rõ ràng rất am hiểu luật chơi của trò chơi này, cho nên đại đa số thời điểm hắn đều ẩn mình đi sau cô, chỉ khi cô gặp nguy hiểm hắn mới ra tay giúp đỡ.
Bởi vì áp lực mà trò chơi đem lại nên càng về sau càng có nhiều người chơi mất khống chế, ngoại trừ chết chóc trong đầu họ không còn gì nữa, vì vậy chưa đợi người chơi tự giết lẫn nhau, những người đấy đã bị tổ chức xử lý trước.
Cũng đúng, người bình thường sau một thời gian dài làm việc mệt mỏi còn được nghỉ ngơi, còn những người chơi này đến cơ hội ăn một bữa cơm tử tế cũng không có, chỉ vừa dừng chân một lúc liền mất mạng ngay lập tức, nếu tố chất tâm lý không đủ mạnh, việc bản thân bọn họ tự loại mình ra khỏi trò chơi chỉ là chuyện sớm muộn.
Đến đây Hạ Kỳ Như cũng coi như hiểu rõ mục đích của trò chơi này rồi, dùng tiền dụ dỗ người chơi tham gia trò chơi này chỉ đơn giản là chọn ra những người có tố chất nhất để đem đi huấn luyện trở thành sát thủ hoặc lính đánh thuê...
Cô còn đang ngẫm nghĩ, ở phía trước lại xông đến một người chơi nữa.
Ánh mắt hắn đỏ ngầu, miệng luôn nói giết, giết,...xem ra lại thêm một người không chịu nổi áp lực của trò chơi mà phát điên rồi, nhưng cô chỉ đứng đó nhìn hắn, bởi lại như bao lần khác, người kia vừa xuất hiện, Khởi Phong đã từ một chỗ nào đó chui ra xử gọn tên kia giúp cô rồi lại biến mất không để lại dấu vết.
Cứ mỗi lần như vậy trong tài khoản của cô lại được công thêm một trăm ngàn đô.
Hạ Kỳ Như nhìn xung quanh một vòng, dường như cô lại hiểu thêm được một mẹo mới để hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Có sự giúp đỡ lẫn bảo vệ của Khởi Phong, cô cứ thế thuận lợi qua ải một cách dễ dàng, lúc này số người chơi chỉ còn lại đúng hai mươi người, trong đó có cả Hoàng Việt và Nhã Uyên.
Ở lần nghỉ ngơi này trò chơi cũng có chút nhân đạo khi không chỉ kéo dài thời gian nghỉ ngơi lên một tiếng mà còn cung cấp thức ăn và phòng nghỉ riêng cho những người sống sót còn lại, điều này đối với những người chơi chỉ có thể uống nước lọc cầm cự những ngày qua quả thật là một đặc ân.
Hạ Kỳ Như tuy không đến nỗi như bọn họ nhưng vẫn cầm một cốc nước lên muốn uống, không nghĩ tới Khởi Phong lại ngăn cô lại.
Cô thấy vậy liền đặt khẩu phần ăn của mình sang một bên, kết quả Khởi Phong lại thay cô ăn hết số thức ăn đó, Hạ Kỳ Như muốn ngăn cản đã muộn, đáng hận nhất là tốc độ ăn cơm hay uống nước của anh rất nhanh, cô còn chưa kịp nhìn anh đã đeo mặt nạ lại rồi, cho nên Khởi Phong vừa quay lại liền thấy vẻ mặt như ăn phải ruồi của cô, anh hơi ngẩn ra, lát sau mới nhanh chóng giải thích.
“Nếu em không ăn bọn họ sẽ cho người đến kiểm tra, thậm chí là ép buộc em ăn chúng.”
Cô nghe vậy liền quay sang nhìn anh.
“Bên trong bị bỏ thuốc sao?”
“Ừm, tổ chức sợ người chơi sau khi giành phần thưởng kia sẽ không chịu làm việc cho bọn họ nên có chuẩn bị một chút, nhưng em không cần quá lo lắng, dù sao chút dược tính nhỏ nhoi này vốn không thể ảnh hưởng được tới anh.”
Anh không giải thích còn tốt, anh vừa nói xong vẻ mặt của cô liền đanh lại, còn nhìn anh cảnh cáo.
“Sau này không có sự cho phép của em anh không được tùy tiện làm vậy nữa, em sẽ rất lo lắng cho anh.”
Anh tưởng cô tìm được anh dễ lắm chắc.
Thật không lúc nào làm người ta bớt lo được mà.
“Anh biết rồi.”
Mặc dù anh đeo mặt nạ nhưng dựa vào con mắt hơi cong cong kia cô vẫn biết anh đang cười, cô liếc nhìn xung quanh cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn nhịn lại cảm giác muốn tháo mặt nạ trên mặt anh ra.
Khởi Phong thấy cô cứ nhìn mình liền bất giác thu lại nụ cười lúng túng nói.
“Anh xin lỗi sau này anh sẽ không làm chuyện gì khiến anh lo lắng nữa.”
Hạ Kỳ Như: “...”
Yêu một người nhạy cảm chính là cảm giác như vậy à?
Cô thở hắt ra một hơi rồi đột nhiên ngẩng đầu lên hôn lên môi anh thông qua lớp mặt nạ kia, hôn xong cũng không rời đi ngay mà tựa trán mình vào trán anh, nói.
“Ở bên em anh không cần phải đề phòng cẩn thận như vậy, dù anh có làm gì em cũng sẽ không ghét bỏ hay bỏ rơi anh.”
Nói xong thấy viền mắt của người đối diện lại đỏ lên thì vội vã cảnh cáo.
“Không được khóc, nước mắt đáng quý như vậy anh đừng nên lãng phí trên người bất kỳ ai cả.”
Tiểu Hắc nghe vậy đột nhiên chen vào.
“Tiểu chủ nhân, cho nên cô mới không khóc bao giờ sao?”
Ngoại trừ lúc bị mất ký ức thấy cô khóc vài giọt ra thì sau đó không thấy rơi giọt nào nữa, kể cả giờ khắc sinh tử cũng không có luôn.
Nó còn tưởng cô vô cảm cmn rồi chứ.
“Không phải, là do tuyến nước mắt của ta có vấn đề nên không khóc được.”
Nhất là lúc muốn giả vờ yếu đuối một tý ý, rặn không ra được giọt nước mắt nào luôn.
Cô cũng rất buồn lòng đó.
“...”
Ờ, cô cứ chém gió tiếp đi, nó tin cô mới có quỷ ý.
Phì.
Nó còn lâu mới thèm tin lời cô nói.
Trong lúc hai người còn đang chí chóe nhau, giọng nói của Khởi Phong đột nhiên vang lên bên tai cô.
“Rơi nước mắt vì em thì không lãng phí.”
“...”
Hạ Kỳ Như quay sang nhìn Khởi Phong chăm chú, thấy ánh mắt nghiêm túc của anh nhìn mình liền ngẩn ra, mãi một lúc sau mới mỉm cười gật đầu với anh, Khởi Phong thấy cô chịu cười với mình liền nói tiếp.
“Em nghỉ ngơi đi, anh sẽ canh chừng cho em.”
“Ừm.”
Hạ Kỳ Như hơi gật đầu rồi tựa lên vai anh, cô cũng không dám ngủ sâu chỉ nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát mà thôi.
Khởi Phong quay sang nhìn cô thấy hơi thở cô đã dần ổn định mới yên lặng nhìn thẳng về phía trước, cho đến khi chuông báo vòng tiếp theo của trò chơi bắt đầu anh mới quay sang gọi cô dậy.
Ở vòng này hai mươi người chơi sẽ không phải giết chết lẫn nhau nữa, đối thủ lần này là người của tổ chức, cũng có thể gọi là kẻ săn mồi.
Quy tắc vẫn như cũ, cả người chơi lẫn kẻ đi săn đều không dùng súng, không được giết người tại nơi công cộng, ai sống sót qua 24h sẽ được đi thẳng vào vòng trong.
Trong quá trình đó trò chơi sẽ cố gắng sàng lọc ra mười người chơi xuất sắc nhất để tiến vào vòng trong, rồi mới tổ hợp ngẫu nhiên để người chơi chọn ra đối thủ của mình để đấu tiếp.
Năm người chơi cuối cùng sẽ có hai lựa chọn, tiếp tục tham gia trò chơi hoặc gia nhập vào tổ chức để được huấn luyện trở thành sát thủ chuyên nghiệp.
Nếu ba trên bốn người chơi đồng ý rút lui, hai người còn lại vẫn có thể lựa chọn đấu với nhau để giành giải thưởng cuối cùng này. Nhưng đa phần thường không có người chơi nào giành được.
Lý do rất đơn giản, từ lúc bọn họ từ chối gia nhập tổ chức thì bọn họ đã vào danh sách đen của nơi này rồi, tổ chức còn cho họ cơ hội rời khỏi đây sao?
Đối với những con thú khó thuần phục, loại bỏ là cách tốt nhất, vừa tránh để thông tin về trò chơi này lộ ra ngoài, vừa để răn đe những thành viên mới gia nhập của tổ chức.
Cho nên mới nói chết vì tiền là cái chết êm ái mà.
Nhưng ngoại trừ Hạ Kỳ Như biết được thông tin này từ Khởi Phong ra thì những người chơi còn lại đều không biết điều đó, bọn họ bây giờ vẫn còn đang cố gắng xác định thợ săn của mình đây.
Hạ Kỳ Như nhìn giao diện trên đồng hồ điện tử dần tối đi, cuối cùng ngoại trừ đồng hồ vẫn chạy ra thì không còn gì nữa liền cau mày.
Xem ra cách thức chơi giống như cô đợt trước, chỉ có kẻ đi săn mới có thể xác định được vị trí của người chơi, còn ngươi chơi thì không xác định được thân phận hay vị trí của bọn họ để đề phòng.
Khởi Phong thấy vẻ mặt sầm sì của cô liền trấn an.
“Em không cần lo lắng, ở tổ chức này chưa có ai là đối thủ của anh cả.”
“...”
Cô đương nhiên biết rõ, sau này anh còn một mình diệt cả bọn họ cơ mà.
Nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm thấy mơ hồ bất an.
Liệu bánh xe vận mệnh lần này có thay đổi không?
Hay tất cả mọi thứ vẫn sẽ như cũ, anh cuối cùng vẫn sẽ chết...vì cô?