“Tiểu Hạ, cháu tỉnh rồi.”
Hạ Kỳ Như mở mắt ra lần nữa lại phát hiện mình ở bệnh viện, cô có chút ngẩn ngơ.
Sao lần nào trở về cũng đều tỉnh lại trên giường bệnh vậy? Kiếp trước cô mắc nợ nó à?
“Trước đó cháu đột nhiên nôn ra máu nhưng lại không tỉnh nên bà mới đưa cháu về đây, cháu có biết khi đó cháu suýt chết rồi không?”
Bà ngoại vẫn nhớ rõ tình cảnh của cô khi đó, rõ ràng vẫn hôn mê nhưng lại nôn ra máu liên tục, nhưng cũng nhờ máu của cô mà kết giới mới bị gỡ bỏ, bà vì vậy mới cứu cô kịp thời, nếu không hiện giờ cô thật sự trở thành nhân viên chân chính ở Âm giới rồi.
Hạ Kỳ Như: “...”
Nếu cô nhớ không nhầm thì nguyên nhân là do cô nhảy vào vòng luân hồi, khi đó mới chỉ nôn ra máu mà không lăn ra chết ngay tại chỗ đã là may mắn lắm rồi.
Nghĩ vậy cô liền thở hắt ra một cái, cũng không đợi truyền dịch xong đã rút ra, kết quả đúng lúc bà Hạ đi vào thấy cô đã tỉnh liền hốt hoảng ra ngoài gọi bác sỹ, Hạ Kỳ Như nhanh tay lẹ mắt cắm lại kim tiêm vào cổ tay trước ánh mắt kinh ngạc của bà ngoại.
“...”
Cháu cưng, cháu không thấy đau tí nào à? Bà nhìn mà đau thay cho cháu đấy.
...
“Bệnh nhân đã hồi phục hoàn toàn rồi, đúng là kỳ tích mà.”
Bác sỹ kiểm tra cho cô xong liền trợn tròn mắt vì kinh ngạc, mới hôm qua kiểm tra cô còn trong tình trạng nguy kịch không biết khi nào tỉnh, hôm nay các chỉ số lại bình thường đến không thể bình thường hơn.
Gặp quỷ rồi.
Bởi vì cô biểu thị bản thân cực kỳ khoẻ mạnh, cho nên nhà họ Hạ liền làm thủ tục xuất viện cho cô trở về nhà.
Sau hai lần này ông bà Hạ quản cô rất chặt gần như kề sát cô 24/24, rất sợ bản thân vừa đi làm về lại nhận được tin con gái mình gặp nạn tiếp.
Hạ Kỳ Như thấy vậy cũng chiều lòng ông bà, cả ngày chỉ ở trong phòng hoặc đi dạo ngoài sân, thi thoảng lại mân mê tua vải trên tay mình, cũng không biết nó xuất hiện bên cạnh cô từ khi nào, rõ ràng trước đó chưa từng ai nhìn thấy món đồ kỳ lạ như vậy ở phòng cô cả, càng kỳ lạ hơn là vài ngày sau tua vải kia biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa, bà Hạ cho rằng con gái ném đi rồi nên cũng không hỏi, dù sao tua vải đó cũng rất cũ.
Chỉ là sau khi tua vải kia biến mất, cô liền không chịu ở nhà nữa mà bắt đầu đi ra ngoài, mà lúc này bên ngoài đang truyền tin nhau những sự kiện kỳ lạ của thành phố này.
Đầu tiên là những người ở đây không thể ra khỏi thành phố này được, cứ đi ra ngoài là kiểu gì cũng quay lại chỗ cũ, tình hình tiếp diễn được nửa tháng thì ngừng, sau đó rất hay xảy ra tình trạng thành phố bị cô lập, nhanh thì mấy giờ, chậm thì vài ngày rất không có quy luật. Tiếp đến là những bệnh nhân vốn đã bị bác sỹ trả về lại đột nhiên sống lại, còn rất khoẻ mạnh nữa, tình trạng không khác gì Hạ Kỳ Như khi mới tỉnh lại, chỉ là ông bà Hạ ra sức bao che nên cô hiện tại mới chưa bị đem đi phòng thí nghiệm nghiên cứu.
“Aaaaa!!!!!“. Kiếm Hiệp Hay
Cô đang đi dạo trên đường, bất chợt một người phụ nữ đột nhiên chỉ vào cô rồi hét lên, tiếng hét thu hút sự chú ý của không ít người xung quanh.
“Có quỷ...quỷ kìa...”
Người phụ nữ vẫn không ngừng lùi ra phía sau, vừa hét vừa chỉ vào bên cạnh Kỳ Như, cô nhìn theo hướng bà ta chỉ đến hơi trầm mặc, bóng đen bên cạnh cũng trầm mặc, lát sau mới nói.
“Tiểu chủ nhân, hay tôi quẳng bà ấy vào thế giới thứ ba nhé, dù sao thọ mệnh của bà ấy cũng hết vào nửa tháng trước rồi.”
“Không cần.”
Hạ Kỳ Như nói xong lại đi tiếp, nhưng cô càng đi càng có nhiều người thấy bóng đen bên cạnh cô, lâu dần tất cả mọi người đều coi cô là quái vật, đòi cảnh sát bắt cô đi.
Cục trưởng cục cảnh sát Hạ nào đó: “...”
Con gái của mình, bắt hay không bắt đây?
Ngay khi ông vừa nói điều này với bà Hạ liền bị bà lấy luôn cái gối bên cạnh đập vào người ông liên tục.
“Ông dám bắt thử xem, thử xem.”
Ông Hạ bị đánh thì la lên oai oái, vừa kêu đau vừa thanh minh.
“Tôi chỉ đang hỏi ý kiến thôi mà, vẫn chưa bắt.”
Bà Hạ nghe xong càng điên tiết, ra tay cũng mạnh hơn hẳn.
“Chưa bắt? Vậy tức là ông muốn bắt con bé rồi đúng không? Hạ Kiến Đạt, chúng ta ly hôn đi, con gái để tôi nuôi.”
“...”
Hạ Kiến Đạt rất muốn nói con gái đã hai mươi mốt tuổi đủ tuổi tự lập, hơn nữa trước khi rơi vào hôn mê và bị nhà họ Nguyễn tráo đổi thân xác, con bé đã làm chủ một loạt bất động sản ở trung tâm thành phố rồi, ai cần bọn họ nuôi chứ.
Nhưng mà ông không dám nói ra, sợ vợ giận rồi ôm con bỏ đi thật thì khổ, vì vậy ông vội vàng gật đầu lia lịa.
“Không bắt, không bắt nữa, bà nguôi giận đi kẻo ảnh hưởng tới nhan sắc.”
“Ông bớt nịnh đi.”
“Rồi rồi không nịnh nữa mau đi ngủ đi bà.”
“Ngủ nghê gì, tối nay ông ra phòng khách mà ngủ.”
“...”
Ông Hạ nhìn cánh cửa phòng đóng sầm lại trước mặt liền sờ sờ mũi mình rồi đi ra phòng làm việc ngủ, dáng vẻ thuần thục như thường xuyên bị vợ đuổi ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua phòng con gái, ông do dự một chút rồi mới gõ cửa hỏi chuyện.
Dù sao từ lúc sinh cô ra hai ông bà cũng gặp đủ chuyện kỳ lạ rồi, giờ thêm một chuyện nữa thì có làm sao.
Kết quả lúc ông gõ nửa ngày cũng không thấy cửa mở ra, ngược lại lúc ông quay về phòng làm việc lại thấy cô trèo tường đi vào.
Ông Hạ: “...”
Chân Hạ Kỳ Như vừa tiếp đất liền đối mặt với khuôn mặt nghiêm nghị của ba mình.
Hạ Kỳ Như: “...”
Không phải giờ này ông nên ngủ rồi hay sao? Vì sao giờ này vẫn ở đây vậy?
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, lát sau mắt nhỏ mới lên tiếng, giọng điệu vừa tức giận lại vừa bất lực.
“Con được lắm, ba tưởng hôn mê nửa năm con sẽ ngoan ngoãn hơn, không nghĩ tới tính nết chẳng thay đổi chút nào, rốt cuộc con có nhớ đây là nhà mình không hả?”
Ở trường hay trèo tường ra ngoài ông đã mắt nhắm mắt mở cho qua rồi, vậy mà ở nhà cũng thế tiếp, không lẽ trong mắt cô cửa dùng để trang trí à?
“Nói đi, con vừa đi đâu về hả?”
Ông Hạ không đợi con gái trả lời đã hỏi tiếp, Hạ Kỳ Như lại không trả lời ông, còn vòng vo nói đông nói tây rồi chuồn về phòng.
Cô cũng không thể nói với ba là cô vừa đột nhập vào phòng của người đàn ông khác với mưu đồ bắt cóc anh ta nhưng không thành ngược lại còn suýt bị người ta cưỡng hôn chứ, mất mặt bỏ xừ ra.
“Tiểu chủ nhân, cô có bao giờ thắc mắc tại sao Khởi Phong dù không có được năng lực đi qua các thế giới như cô nhưng vẫn có thể theo cô tới được đây không?”
Sau khi về phòng Tiểu Hắc liền hiện thân, lúc này nó đã không còn là một tua vải đen nữa mà bắt đầu có thân thể, vẻ ngoài không khác gì những thần chết khác, cũng một thân áo choàng đen, trên đầu đội mũ trùm đầu vừa to vừa rộng, che khuất nửa khuôn mặt mình, nó chính là cái bóng đen gây ra ám ảnh suốt mấy ngày qua ở khu phố này.
“Ta mà biết được đã sớm đạp hắn về nơi phong ấn rồi còn để hắn lang thang ở đây sao?”
Hạ Kỳ Như nghĩ đến đây lại thấy điên tiết, cô vốn định đóng kín không gian thành phố này lại để không cho hắn đuổi theo mình về đây, không ngờ tới hắn không chỉ không bị chặn lại mà còn mở được kết giới rồi ngang nghiên đi vào đây, sau chắc thấy phá kết giới của cô chưa đủ, còn khiến mọi người nhìn thấy Tiểu Hắc để cô bị mọi người xa lánh ghét bỏ nữa.
Cho dù ban đầu cô không biết là ai thì bây giờ cô chỉ cần dùng đầu gối cũng đoán được hung thủ của mọi chuyện.
Ngoại trừ Khởi Phong ra, còn ai dùng thành thạo mấy cái trò đâm lém sau lưng này thành thạo hơn hắn nữa chứ!!!
Cô nhớ lúc bản thân trèo tường vào phòng hắn muốn trả thù lại thấy hắn có vẻ đã đợi mình rất lâu rồi, còn nói cái gì mà hắn đã giúp cô gia cố lại nơi này rồi, nếu cô không thích đến thế giới khác thì cô và hắn hẹn hò ở đây cũng được, hắn có nhiều nhất chính là thời gian mà.
Lúc đó Hạ Kỳ Như hối hận gần chết vì đã đuổi hết quan sai ở Âm giới đi rồi nên hiện tại mới không có ai đến bắt hồn tên này đi.
Aaaaa!
Giá mà lần đó khôn hơn thì bản thân đã không khổ sở như bây giờ rồi.
Đúng là tự tạo nghiệt thì không thể sống mà.