“Khởi Phong, lần này anh không mất ký ức, anh biết anh nên làm gì và không nên làm gì, cho nên về cơ bản tôi đã không còn tác dụng với anh rồi, anh giữ tôi lại cũng vô ích mà thôi.”
Hạ Kỳ Như sau khi bình tĩnh trở lại liền bắt đầu phân tích tình hình cho Khởi Phong hiểu. Kết quả hắn một chữ cũng không nghe lọt, còn cho cô xem cảnh tượng thành phố này đang dần tan biến.
Hạ Kỳ Như: “...”
Đúng là nước đổ đầu vịt mà.
“Khởi Phong, anh có giỏi thì làm tôi biến mất luôn đi.”
“Anh không nỡ.”
Hạ Kỳ Như nghe vậy chỉ cười lạnh.
“Nếu anh không nỡ làm thì để tôi tự hủy.”
“Em quên mất năng lực của em bị tiêu hao sạch ở thế giới thứ ba rồi à?”
Khởi Phong thấy vậy chỉ nhìn cô một cái, không nghĩ tới nụ cười của người đối diện lại càng tươi hơn, chỉ có ánh mắt vẫn luôn bình tĩnh từ đầu đến cuối của cô nói cho anh biết lần này cô thật sự nghiêm túc.
“Muốn hủy diệt một thế giới thì thiếu gì cách, đúng không?”
Khởi Phong nghe cô nói vậy liền nhíu mày lại, hắn vốn định lợi dụng an nguy của nơi này để uy hiếp cô, nhưng lần cô lại không muốn bị hắn coi như con rối nữa nên kiên quyết không phối hợp. Hắn muốn hắc hoá hay hủy diệt thế giới gì thì kệ hắn.
Khởi Phong thấy vậy chỉ có thể nhốt cô lại trước, nhưng bất kể hắn làm cũng không thể ngăn cản được nụ hoa đang dần nở rộ trong lòng bàn tay cô, nghĩ đến đây hắn liền rơi vào trầm tư.
Nếu khi đó không phải cô đột nhiên nhận ra hắn mạo nhận Cảnh Thiên, có lẽ mọi chuyện sẽ không phát triển đến mức này.
Khởi Phong hắn tính toán như thần, trước giờ mọi việc hắn đều nắm trong lòng bàn tay, kể cả khi hắn bị mất ký ức hay lúc hắn suy yếu nhất Hạ Kỳ Như cũng không hoàn toàn khống chế được hắn. Nhưng hành động của cô lại luôn nằm ngoài dự liệu của hắn, khiến hắn tính sai hết lần này đến lần khác. Để rồi từ nắm chắc cô trong lòng bàn tay mình, cô dần thoát khỏi sự khống chế của hắn, dần có những tính toán của riêng mình khiến hắn không thể không xoá bỏ, thậm chí là điều chỉnh ký ức của cô, khiến cô vĩnh viễn cũng không nhớ ra nổi bản thân rốt cuộc là ai, càng không thể nào để cô biết hắn là ai được.
Hạ Kỳ Như chính là ánh sáng đầu tiên mà hắn nhìn thấy sau hàng nghìn năm sống trong bóng tối, là ánh dương ấm áp mà hắn muốn giữ lấy cho riêng mình cả đời này.
Hắn biết hắn ích kỷ, nhưng hắn thật sự không buông tay cô được. Không biết từ lúc nào khát vọng giữ cô bên mình đã lớn hơn cả mục đích ban đầu của hắn, khiến hắn dù có mất hết tất cả cũng không muốn mất đi cô. Khởi Phong nghĩ đủ mọi lý do bao biện cho hành động của mình, nhưng hắn lại quên mất cô vốn không phải là một con chim hoàng yến chấp nhận sống trong lồng cả đời.
Cho nên chuyện Hạ Kỳ Như cưỡng chế thoát khỏi sự khống chế của hắn chỉ là chuyện sớm muộn, mà hôm nay chính là ngày đó.
“Tiểu chủ nhân, hắn lừa cô rồi nhốt cô lại còn không phải vì hắn quá yêu cô à? Cô cần gì khắt khe với người ta như thế?”
Tiểu Hắc một bên khuyên Hạ Kỳ Như nên quay về với Khởi Phong một bên lại canh chừng cho cô leo xuống tầng một của căn biệt thự.
Nó cũng phục tiểu chủ nhân sát đất rồi, quả không hổ danh là cao thủ dùng bùa, đến cái kết giới của Khởi Phong cũng không nhốt nổi cô.
Hạ Kỳ Như sau khi tiếp đất liền đập đầu nó một cái.
“Mi bị thiểu năng à? Đến tận bây giờ vẫn còn muốn bênh hắn? Nếu người thích ở cùng hắn vậy thì ở lại đi, đừng có theo ta nữa.”
“Tôi nói đùa thôi mà.”
Tiểu Hắc nghe vậy liền vội hoá lại thành sợi vải đen rồi quấn lên cổ tay cô, lần này không cần Hạ Kỳ Như ra tay đã tự mình thắt nút chết trước.
Hạ Kỳ Như hừ lạnh một cái, không nói không rằng mà chạy thẳng ra khỏi thành phố này rồi mở đường xuống Âm giới.
Cho nên khi Diêm Vương đột nhiên nhìn thấy cô xuất hiện ở giữa đại điện liền sầm mặt.
“Hạ Kỳ Như, cô còn có mặt mũi xuống đây gặp ta à?”
Ông ta vẫn chưa quên cô vì kế hoạch của mình mà đánh ông ta liệt giường hơn một tháng đâu.
Hạ Kỳ Như nghe vậy liền cười.
“Đã bằng gì với việc ông năm lần bảy lượt ép chết tôi từ thế giới này đến thế giới khác chứ, hơn nữa việc ông giao tôi đều hoàn thành cả rồi còn gì?”
Diêm Vương: “...”
Cô còn dám nói à?
Mấy thế giới mà cô đi qua không phải bị đánh sập thì bị tan biến, động tĩnh lớn đến nỗi Thiên giới cũng cử luôn người xuống Âm giới hỏi han rồi đây này.
Nhưng ông ta không dám nói ra điều này, ông sợ cô sẽ đánh sập luôn cả cái Âm phủ này mất.
Quan trọng nhất là ngày xưa ông ta thật sự hành cô không ít, nếu tính ra cô chỉ đánh ông ta một trận là quá nhẹ nhàng rồi, cho nên Diêm Vương sau một hồi suy nghĩ cũng quyết định thoả hiệp.
“Cô muốn ở bao lâu?”
Hạ Kỳ Như nhún vai.
“Chưa biết được, mà phòng tôi còn nguyên không vậy? Tôi mệt rồi muốn đi ngủ, ông cho người đi dọn dẹp đi.”
“...”
Cô rốt cuộc có tự ý thức được bản thân mình hiện tại là kẻ ăn nhờ ở đậu không hả?
Diêm Vương trừng mắt nhìn Hạ Kỳ Như hồi lâu mà cô cứ đơ mặt ra không thèm để ý, ông ta thấy vậy chỉ có thể thở dài để cô đi. Nhưng khi Hạ Kỳ Như sắp rời khỏi đại điện ông ta đột nhiên gọi giật lại.
“Hạ Kỳ Như, bao giờ cô mới thả Hắc Bạch Vô Thường ra cho ta vậy, cô nhốt bọn họ lâu lắm rồi đấy?”
“Năng lực của tôi bị Khởi Phong phong ấn rồi, hiện chỉ mở được đường xuống Âm giới, còn những thế giới khác thì lực bất tòng tâm.”
Hạ Kỳ Như nói xong liền chạy mất để lại một mình Diêm Vương đìu hiu đứng cô đơn giữa đại điện.
Hay lắm, trước đó mới có một Hạ Kỳ Như thôi ông ta đã đủ đau đầu rồi, giờ lại thêm một Khởi Phong một lời không hợp liền đại khai sát giới.
Hai cái con người này còn định chơi trò vờn nhau đến khi nào nữa hả? Tam giới giờ loạn lắm rồi đấy.
...
Diêm Vương mặc dù không ưa Hạ Kỳ Như cũng không biết khi nào Khởi Phong sẽ đánh thẳng xuống đây đòi người nên luôn sống trong thấp thỏm. Nhưng ông ta không thể không thừa nhận từ ngày Hạ Kỳ Như đến đây, Âm giới liền ổn định hơn rất nhiều. Dù vậy mỗi lần nghe tiếng nổ ở đâu đó ở Âm giới là ông lại đau đầu không thôi, trên đầu vì vậy cũng bắt đầu xuất hiện tóc bạc rồi.
Trong khi đó Hạ Kỳ Như lại an nhàn như đang đi du lịch, hàng ngày không phải mò đến thư viện đọc sách chính là mở lớp bổ túc cho mấy thần chết tập sự. Cô dường như đã quên mất trên đời này còn tồn tại một người tên Khởi Phong đang đợi cô trở về, mãi cho đến một hôm cô đột nhiên nhìn thấy hình ảnh cuối đời của hắn ở thế giới trước khi vô tình chạm tay vào cuốn sổ sinh tử của hắn.
Hôm đó sau khi cô rời đi, Khởi Phong không đi theo cô ngay lập tức mà thay cô thanh lý ác quỷ ở thế giới đó rồi mới trở về gặp cô. Ngày hắn ra đi thời tiết rất đẹp, giống như tâm trạng thanh thản của hắn khi đó vậy, nhưng cô vô cớ lại cảm nhận được sự cô độc cùng bi thương trên người hắn, đây không phải lần đầu tiên cô cảm nhận được, nhưng lần này lại rõ ràng nhất.
Bởi vì hắn biết lần này dù có gặp lại cô, hắn cũng sẽ không bao giờ có được cô nữa.
Nhưng Hạ Kỳ Như một chút đau lòng cũng khô có, sau khi xem xong cô liền thu tay lại, hình ảnh về người thiếu niên kia cũng theo đó biến mất theo.
“Tiểu chủ nhân, cô vẫn ổn chứ?”
Hai tua vải trên tay khẽ vuốt ve trên mu bàn tay cô như muốn an ủi cô vậy. Hạ Kỳ Như liếc nhìn nó một lát mới gật đầu.
Tiểu Hắc ban đầu vốn chỉ là một mảnh vải vô tri vô giác, nhưng vì ở thế giới thứ ba lâu ngày dẫn đến bị nhiễm năng lượng tiêu cực ở đó nên khi nó sinh ra linh tính liền cực kỳ hung dữ, Hạ Kỳ Như mất nửa cái mạng mới bắt nó về được.
Nhưng dù cô có bắt được nó thì nó vẫn cực kỳ bất hợp tác, cứ có cơ hội sẽ phá cô khiến cô không được sống yên ổn. Ngôn Cẩn từng nói với cô không nên giữ nó lại, nhưng cô bỏ mặc lời khuyên của anh ta, vẫn đem nó theo người, để rồi cuối cùng khi cô bị ác quỷ xâu xé thân xác, nó lại là người đầu tiên xông ra bảo vệ cô, dù thân thể có bị xé rách tả tơi cũng không lùi bước.
Nếu tính ra nó mới là người trung thành nhất với cô.
Hạ Kỳ Như nghĩ đến đây liền hạ quyết tâm.
“Tiểu Hắc, chúng ta về nhà thôi.”
Bắt đầu từ đâu thì nên kết thúc ở đấy.
Những thứ cô nợ hắn, bây giờ cô sẽ trả lại luôn một lần.
Tiểu Hắc nghe ra được sự quyết tâm trong giọng nói của Hạ Kỳ Như, nhưng lần này nó không hề sợ hãi chút nào.
Dù sao cũng không phải lần đầu phải trải qua cửa sinh tử.
Nếu đã là chuyện bắt buộc phải xảy ra, vậy nó sẽ thản nhiên mà tiếp nhận.