Tại một nơi khác, Hạ Kỳ Như bạo lực dồn mấy người chơi kia vào một góc, bắt đầu quá trình làm quen của mình.
- mấy người đến thế giới này bao lâu rồi?
Hả?
Ý lão đại là gì vậy? Cô ấy đang hỏi bọn họ năm nay bao nhiêu tuổi sao?
Mấy người đàn ông ngơ ngác nhìn nhau đầy khó hiểu, sau đó một người lặng lẽ giơ tay lên nói.
- đại ca, tôi năm nay hai mươi tư tuổi.
- còn tôi hai mươi sáu tuổi...
Có người đầu tiên tiên phong thì sẽ có người thứ hai rồi thứ ba.
Mấy người này đều rất trẻ tuổi, dao động chủ yếu từ hai mươi đến hai mươi tám tuổi.
Hạ Kỳ Như nghe xong mày hơi nhíu lại, lang thang ở đây lâu như vậy mới gặp lại người quen, nhưng người ta lại không nhớ ra mình.
Thật bi ai mà.
Cơ mà nếu đã mất ký ức vì sao khi thấy cô lại bỏ chạy chứ?
- chúng tôi không biết.
Mấy người kia bị hỏi liền mê man lắc đầu, đây đại khái chính là một loại bản năng mà chính bọn họ cũng cảm thấy khó hiểu, trước đó bọn họ từng gặp qua cô gái này nhưng khi đó cô trông rất bình thường, làm gì khiến bọn họ vừa nhìn liền sợ bay hết hồn vía như bây giờ.
Thật sự rất tà đạo mà.
- mấy người đi đi.
- xin cô hãy tha mạng cho chúng tôi...hả?
Người đàn ông gào xong mới phát giác ra điểm không đúng, hắn rụt rè hỏi lại.
- lão đại, cô không giết chúng tôi nữa à?
- ừm.
Không có ký ức, ngoại trừ dấu ấn đặc trưng để nhận dạng ra thì không còn điểm gì kỳ quái nữa, cô cũng không kiểm tra thấy pháp lực trên người bọn họ.
Cho nên dù ban đầu bọn họ là ai thì bây giờ thân phận của bọn họ chính là con người, mà nếu đã là con người vậy trừ phi họ tấn công cô trước, bằng không cô sẽ không thể tùy ý giết họ được.
Mang theo lại quá phiền phức, chi bằng thả họ đi để họ tự sinh tự diệt còn hơn.
“Tiểu chủ nhân, vậy giờ chúng ta đi đâu đây?”
Tiểu Hắc thấy cô đứng mãi một chỗ không chịu di chuyển liền lên tiếng nhắc nhở cô.
Hạ Kỳ Như bừng tỉnh, lập tức đi thẳng tới một cái thư viện.
Cô phải tìm một nơi hợp pháp để đọc sách mới được, dù sao bây giờ người ta cũng bận đi giết người rồi, chắc không ai để ý đến cô đâu.
“Tiểu chủ nhân, cô xác định giờ này muốn đi đọc sách?”
Có chút không hợp hoàn cảnh rồi đó.
Hạ Kỳ Như không đáp lời nó, cô chỉ biết nếu một ngày chưa tìm ra lý do đám người đó vì sao lại mất ký ức cô sẽ ăn ngủ không yên.
Tiểu Hắc nhìn cô trầm mê trong học tập không khỏi thở dài một câu.
Haiz...
Ai bảo làm thần là dễ nào.
Ba mươi phút sau.
[Tin tức hệ thống: Cảnh báo người chơi đã vi phạm quy tắc trò chơi, dừng lại tại một địa điểm quá ba mươi phút. Hệ thống tiến hành cảnh báo lần một xin người chơi chú ý không để tái phạm lần hai.]
Hạ Kỳ Như ngó lơ nhắc nhở của hệ thống, vẫn tiếp tục ngồi đọc sách.
“Đại nhân, thực ra cô có thể vừa đi vừa đọc sách cũng được mà.”
Thần chết số 10 ngồi ở đối diện cô có chút sốt ruột, chủ yếu là tên cô lại hiện lên trên sổ tử vong rồi, nếu cô còn rề rà không đi, chuyện cô lọt tốp một danh sách tử vong không còn xa vời nữa.
“Cũng đâu phải lần đầu ta lọt tốp, ngươi hoảng cái gì.”
Hạ Kỳ Như vẫn điềm nhiên như không, tuy mấy lần đầu còn bỡ ngỡ, cũng có hơi đau tim, nhưng giờ đỡ rồi.
Càng huống hồ mục đích hiện tại của cô là dụ người của trò chơi ra mặt, bởi nếu Hoàng Việt nói không sai, vậy người của trò chơi này chắc chắn biết Khởi Phong đang ở đâu, mà cô chỉ cần đợi họ ra mặt rồi túm về hỏi chuyện mà thôi.
[Cảnh báo: Người chơi 2067 vi phạm quy tắc trò chơi, coi thường cảnh báo của hệ thống, chính thức bị hệ thống trực tiếp loại khỏi vòng hai của trò chơi, mời tiếp nhận trừng phạt.]
Hạ Kỳ Như nghe xong hơi nhướng mày lên.
Uầy, lần này còn không thèm treo giải luôn à?
Trâu đấy.
Cơ mà hệ thống muốn trừng phạt cô kiểu gì vậy nhỉ?
Loại bỏ mà nó nói kia là có ý gì?
Thả cô về hay giết người diệt khẩu, tránh để người ngoài biết được sự tồn tại của trò chơi này?
Hạ Kỳ Như nghiêng về cái thứ hai hơn, bởi vì sau thông báo kia của hệ thống, đồng hồ điện tử trên tay liền hiện lên thông tin của mình...ở trạng thái tử vong.
Người chơi: Hiểu Dương, số hiệu 2067.
Số người chơi đã giết: 55
Số dư tài khoản: 7 triệu đô(đã bị khấu trừ toàn bộ do vi phạm luật chơi).
Trạng thái: Tử vong.
Nguyên nhân tử vong: chết vì trúng đạn.
Trúng đạn?
Hạ Kỳ Như ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, lúc này Tiểu Hắc vốn đang quấn chặt trên tay cô đột nhiên bay ra vây quanh cô.
Leng keng.
Trong không gian yên tĩnh của thư viện đột nhiên vang lên âm thanh đồ vật rơi xuống đất, nhưng âm thanh rất nhỏ nên không nhiều người chú ý, vẫn tiếp tục đọc sách như thường.
Hạ Kỳ Như cũng không ngoại lệ, cô thậm chí còn không thèm nhìn xem cái gì vừa rơi xuống, cứ thế nghênh ngang...đi trốn.
Hù chết cô rồi, còn tưởng lần này mình sẽ tự phá kỷ lục của chính mình, trở thành người chết nhanh nhất trong số những lần xuyên nhanh của mình đấy chứ.
“Mạng lớn thật.”
Người đàn ông thấy cô đã chạy thoát khỏi tầm ngắm bắn của hắn liền yên lặng thu súng lại không tiếp tục đuổi theo nữa, bởi vì một khi nhiệm vụ thất bại, hệ thống sẽ tự động cập nhật cách chết mới cho người chơi, thất bại một lần cập nhật một lần.
Cho nên theo từng sự thay đổi của hệ thống, những người đến giết Hạ Kỳ Như cũng thiên biến vạn hóa theo. Có lúc là bác lao công bên đường, có lúc là chị chủ quán ăn, hoặc anh tài xế xe tải,...nhiều đến mức hiện tại nếu một đứa trẻ con hoặc một cụ già cầm dao đến đâm cô, cô cũng không thấy có gì lạ.
Ngay lúc Hạ Kỳ Như đang nghĩ xem cách chết tiếp theo của mình là gì, giao diện của hệ thống đột nhiên thay đổi, một tin nhắn được gửi đến ngay sau đó.
[Tin tức hệ thống: hệ thống báo lỗi, tiến hành hủy bỏ lệnh trừng phạt ban đầu với người chơi 2067, mời người chơi tiếp tục trò chơi. Lưu ý: chỉ còn năm giờ nữa vòng hai của trò chơi sẽ kết thúc, hy vọng người chơi có thể trụ vững đến đó. Xin cảm ơn.]
Thông báo được phát ra, thông tin về cô cũng được cập nhật lại.
Ngoại trừ trạng thái tử vong được xóa bỏ, cô còn được hệ thống cộng thêm ba triệu đô làm quà bồi thường.
“...”
Ha ha!
Giết không được nên lấy tiền ra đền bù sao?
Chủ nhân trò chơi đâu lăn ra đây cho bà.