Hạ Kỳ Như trở lại phòng, thấy Kỷ Vũ vẫn nằm trên giường thì yên lặng đi ra sô pha ngủ tiếp, bộ dáng đáng thương như chồng phạm lỗi bị vợ cấm cửa vậy.
Mà lý do cô phải ngủ sô pha thì rất oái ăm.
Kỷ Vũ sợ cô sẽ làm bẩn tấm thân ngọc ngà này của hắn nên không cho cô ngủ với mình, càng không chịu ngủ ở sô pha, còn nói cái gì mà được ở cùng một phòng với hắn đã là rất vinh dự rồi.
Hạ Kỳ Như lúc đó nhịn đến nội thương mới ngăn được ý định muốn giết người lại.
Giết hắn rồi người đau lòng vẫn là mình.
Việc tự mình hại mình thế này bà còn lâu mới làm.
Chờ đó cho bà, rồi có ngày ngươi sẽ phải khóc cho xem.
...
- Aaaaa.....
- quái vật, mau giết chết bọn họ đi.
- đừng giết...chúng tôi là con người, chúng tôi làm vậy chỉ là bất đắc dĩ thôi.
Hạ Kỳ Như vừa đi vào một lúc, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng la hét sợ hãi cùng tiếng cãi nhau inh ỏi.
Kỷ Vũ bị tiếng ồn làm tỉnh dậy, hắn hơi dụi mắt mấy cái rồi lồm cồm bò xuống giường.
Có chuyện gì vậy?
Quái vật tấn công sao?
Hắn áp tai lên cửa nghe ngóng một hồi, sau mới biết trong căn cứ có người lén lút giết người ăn thịt, những người trong căn cứ sợ họ là quái vật trà trộn vào nên mới gọi quân đội tới muốn bắt họ đi xử lý.
Mấy người nghèo kia đương nhiên không chịu, liên tục kêu oan.
- chúng tôi không phải vì đói quá nên mới phải làm đến bước này sao?
- đúng vậy, chúng tôi cũng rất sợ hãi mà, nhưng chúng tôi đâu còn cách nào khác.
Mấy người bị đè dưới đất vừa khóc vừa nói, trong giọng nói không giấu được sự oán hận.
Giọng nói trong trẻo của một cô gái liền vang lên ngay sau đó.
- không thể nào, vật tư hiện tại tuy khan hiếm nhưng vẫn đủ cho mọi người một ngày ba bữa mà.
- đó là với cô, còn những người thuộc tầng lớp thấp như chúng tôi, mỗi ngày chỉ được một bữa mà thôi.
- đúng vậy, có ngày chúng tôi còn không được bữa nào.
- sao có thể? Thím Vương, chuyện này là thế nào?
Vẻ mặt của cô gái tràn ngập khó tin, cô ta lập tức quay sang nhìn người phụ nữ béo mập bên cạnh, người phụ nữ kia thấy mũi dùi hướng về phía mình liền lập tức chối đây đẩy.
- mấy người đừng có ngậm máu phun người, tôi mỗi ngày đều phát đủ khẩu phần cho tất cả mọi người, làm gì có chuyện như mấy người nói, cô Thanh Ngọc, đây nhất định là quái vật trà trộn vào, chỉ có quái vật mới ăn thịt người mà thôi.
- chúng tôi không phải mà, điều chúng tôi nói đều là thật.
Mấy người kia yếu ớt phản bác, bà thím kia thấy vậy liền được đà lên tiếng.
- sự thật? Tôi chỉ biết một sự thật duy nhất chính là mấy người đã ăn thịt người mà thôi, tang chứng vật chứng đủ cả, mấy người còn định chối cãi sao? Cô Thanh Ngọc, nhân lúc chúng nó còn yếu ớt, cô mau giết bọn họ đi.
- đừng mà, chúng tôi không phải quái vật...đừng giết chúng tôi.
Mấy người kia liên tục cầu xin, Thanh Ngọc nhìn bộ dạng gầy gò ốm yếu của họ liền mủi lòng, bà thím kia thấy vậy liền nói.
- cô Thanh Ngọc muốn biết thật giả, cứ đến chỗ ở của mấy người bọn họ còn chưa biết hay sao? Cô Thanh Ngọc, mong cô chủ trì công đạo cho tôi, nếu tôi giống như lời họ nói, vậy cô cứ ném tôi ra ngoài cho quái vật ăn thịt, tôi tuyệt đối không oán thán nửa lời.
Thanh Ngọc do dự một lúc, sau đó vẫn theo bác gái kia đi đến phòng của những người này xem xét.
Lúc thấy căn phòng đều đầy ắp đồ ăn, những người kia đều ngu người rồi.
- không thể nào, ban nãy chỗ này không có nhiều đồ ăn như vậy? Đây là từ đâu đến chứ? Cô Thanh Ngọc, chúng tôi không biết số thức ăn này từ đâu đến.
Bà thím nhìn đống đồ ăn rồi nhìn bọn họ, cay độc nói.
- không biết? Tang chứng vật chứng đều có đủ mà còn cứng miệng, cô Thanh Ngọc, cô nhìm đi, bọn chúng có đồ ăn nhưng không ăn lại đi ăn thịt đồng loại của mình, nói họ không phải quái vật thì là gì?
- giết họ đi, mau giết họ đi, nếu để con non lớn rồi sẽ không giết được nữa.
Mọi người xung quanh dồn dập lùi ra sau, vẻ hoảng sợ hiện rõ trong mắt bọn họ.
Con non đa phần đều là những tế bào chưa thành hình, sức chiến đấu còn thấp nên phải sống ký sinh vào con người, sau khi lớn rồi mới thoát xác mà ra.
Mà lũ quái vật này thích nhất là ăn thịt.
Cho nên chỉ cần có người thích ăn thịt, dù có là con người cũng sẽ bị người ta kỳ thị hoặc trực tiếp giết chết diệt trừ hậu họa về sau.
Mọi người vì vậy dù thèm thịt đến cỡ nào cũng không dám ăn, sợ bị giết nhầm.
Tình hình này mãi sau mới dần cải thiện thì giờ lại lòi ra chuyện con người tự ăn thịt đồng loại của mình.
Tính tới thời điểm hiện tại, tận thế mới chỉ diễn ra được hai năm, trong lòng một số người ít nhiều vẫn còn tồn tại lương tri, bọn họ không thể chấp nhận được việc những người này lấy lý do đói khổ để bao biện cho những tội ác của mình được.
Sau cùng dưới sức ép của mọi người, đội cảnh vệ chỉ có thể đuổi họ ra ngoài căn cứ, để họ tự sinh tự diệt.
Kỷ Vũ áp tai nghe ở cửa một lúc thật lâu, sau mới cứng nhắc quay về giường ngủ của mình.
“Z1, chúng ta hình như cũng không phải là người ở tinh cầu này.”
Người máy Z1: “...” Đúng là đáng lo ngại thật.
“Cho nên hoàng tử à, chúng ta phải bám thật chắc đùi của nhân loại trước mặt vào, cô ấy giờ là phao cứu sinh của chúng ta đấy.”
“...một đứa con gái nhỏ bé như thế thì bảo vệ ta kiểu gì?”
Vũ lực có cao cũng không thể bất bại được đúng không?
Kỷ Vũ không muốn cúi đầu trước Hạ Kỳ Như, hắn đường đường là hoàng tử một nước, hắn sao có thể yếu thế trước một nhân loại nhỏ bé như cô chứ, hắn nhìn tay mình một chút, cuối cùng hạ quyết tâm nắm chặt tay lại, kiên định trùm chăn đi ngủ.
Người máy Z1: “...”
Cái này là thỏa hiệp hay là không thỏa hiệp?!?