Kỷ Vũ rất nhanh liền biết thế nào là “công bằng” thật sự.
Vừa về đến phòng hắn liền bị Hạ Kỳ Như đạp ra sô pha ngồi với lý do rất hùng hồn.
Đây là phòng của cô, nếu hắn muốn có đãi ngộ tốt thì giao vật tư ra đây.
- nhân loại kia, trước đây ngươi đâu có đòi ta vật tư đâu?
Kỷ Vũ không hiểu thấu bị cô đánh thì sửng cồ lên, Hạ Kỳ Như ung dung nói.
- trước đó là tôi thiên vị anh, nhưng anh không muốn tôi cũng không còn cách nào khác.
“...”
Hố mình tự đào không muốn nhảy cũng phải nhảy.
- nhìn tôi làm gì, nhìn tôi sẽ mọc ra vật tư cho anh à?
Hạ Kỳ Như trừng mắt nhìn Kỷ Vũ dọa nạt một câu.
“...”
Bởi vì không có vật tư, Kỷ Vũ chỉ có thể ấm ức ra sô pha ngồi, trải nghiệm thử cảm giác của Hạ Kỳ Như mấy tháng qua.
Nếu muốn có vật tư hắn cũng phải làm chút việc lặt vặt như dọn dẹp phòng, giặt quần áo.
Kỷ Vũ nhịn rồi nhịn, sau cùng hắn tức giận ném khăn lau sàn xuống đất.
- nhân loại kia, ngươi đang cố ý chỉnh ta có đúng không?
Những việc này trước đây đều là cô làm, hắn đã bao giờ bị làm bao giờ đâu.
- không có.
Hạ Kỳ Như cực kỳ vô tội nói, hắn muốn công bằng thì cô cho hắn công bằng thôi.
Mấy tháng qua cô trải qua như thế nào thì cô cho hắn trải nghiệm lại một lần, công bằng thế còn gì.
- ta không muốn công bằng nữa, hay là chúng ta cứ quay lại như lúc trước đi.
Kỷ Vũ ngồi bệt xuống đất, kiên quyết đình công.
Hạ Kỳ Như từ trên cao nhìn xuống hắn, lạnh nhạt nói.
- không được.
Anh cho rằng anh là ai vậy?
Bảo ta làm gì thì ta phải làm nấy à?
Mơ đi.
Đừng thấy ta nhường rồi được nước lấn tới, cẩn thận có ngày ta đá ngươi ra khỏi nhà cho ngươi đi lang thang ngoài đường đấy.
- ta...ta hối hận rồi, ta muốn đổi lại như cũ.
Kỷ Vũ rõ ràng đang ở thế yếu, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà lên giọng với cô, Hạ Kỳ Như đột nhiên dễ tính đến bất ngờ.
- muốn đổi lại cũng được, nhưng tôi có một điều kiện.
Kỷ Vũ nghe xong chưa kịp vui mừng lại xụ mặt xuống, hắn xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
- điều kiện gì?
Hạ Kỳ Như chỉ chờ có thế, lập tức hớn hở nói.
- hôn tôi một cái rồi tôi đổi lại cho anh, ok?
Kỷ Vũ: “...”
- đừng hòng.
Nụ hôn đầu của bổn hoàng tử thiêng liêng như vậy, sao có thể tùy tiện giao cho một nhân loại xảo quyệt lại độc ác như cô chứ.
Kỷ Vũ nói xong, thấy ánh mắt Hạ Kỳ Như nhìn mình hơi lạ, hắn lập tức hắng giọng nói.
- có...có điều kiện khác không?
- có, anh ngủ với tôi một đêm.
Hạ Kỳ Như nói càng thêm hùng hồn.
Ngủ với cô một đêm mà được phục vụ từ A đến Z, quá hời rồi còn gì nữa.
“...”
Hắn biết ngay nhân loại này không lúc nào không muốn ngấp nghé thân thể vàng ngọc này của hắn mà.
Sao cô không lên trời luôn đi.
- ta không đồng ý.
Kỷ Vũ kiên quyết từ chối, Hạ Kỳ Như nhún vai.
- vậy thì anh tiếp tục làm việc đi.
- làm thì làm.
Kỷ Vũ nhặt cái khăn lau sàn lên, tiếp tục công việc còn dang dở ban nãy của mình.
Lau một hồi hắn đột nhiên cảm thấy không đúng.
- nhân loại kia, rõ ràng những việc này bình thường cô cũng đâu có làm, sao bây giờ lại bắt ta làm chứ?
Không phải bình thường cô đều gọi người tới dọn sao?
- anh tưởng tự dưng mà người ta tới dọn nhà cho anh à?
Ngây thơ.
Vật tư ở tận thế cũng giống như tiền tệ vậy.
Tùy vào khả năng mà người có nhiều người có ít.
Mà Hạ Kỳ Như ở khu này chính là phú nhị đại.
Cứ cách 1 tuần cô sẽ thuê người đến dọn một lần, phong cách sống không khác gì thời hòa bình.
Kỷ Vũ cũng không hiểu cô lấy đâu ra nhiều vật tư như vậy nữa, nhưng cô giống như là có phép thuật vậy, đột nhiên từ trong không gian trống rỗng lấy ra rất nhiều đồ.
Hắn có hỏi qua cô một lần, cô nói đó là không gian tùy thân, là một thứ khá giống với hệ thống lưu trữ thông tin của máy tính.
Chỉ cần một con chip rất nhỏ cũng có thể lưu được vô số dữ liệu.
Thời đại của Kỹ Vũ không có cái này, cho nên hắn từng rất tò mò muốn cô lấy không gian ra cho mình xem.
Hạ Kỳ Như bị hắn làm phiền không dứt bèn lấy một viên trân châu ra cho hắn xem, lừa cho qua chuyện.
Bây giờ bị hắn gợi lại, cô không những không chột dạ, còn thản nhiên nói.
- nhưng tôi bỏ ra vật tư, anh có không?
Kỷ Vũ: “...”
Không cách nào nói chuyện với cô tiếp mà.
Kỷ Vũ vì bảo toàn trinh tiết mà kiên quyết làm kiếp ô sin đến cùng, Hạ Kỳ Như thấy vậy cũng kệ hắn, ngược lại càng sai càng thuận tay.
Cả cuộc đời này của Kỷ Vũ đại khái là chưa từng bị ai đối xử như vậy mà không thể phản kích lại lần nào như bây giờ, một cục tức nghẹn ở cổ hắn lên không được xuống cũng không xong.
Uất ức đến mức dồn hết sức lực xuống cái giẻ lau, lau nó đến rách nát.
Thành thử cả căn phòng lúc nào cũng chướng khí mịt mù.
Hạ Kỳ Như nhìn hắn mà cũng sợ theo, cho nên vừa sai hắn vừa nơm nớp lo sợ hắn bất ngờ quay lại đánh mình.
“...”
Sau cùng không biết là vì sợ hắn đánh hay sợ hắn giận không để ý đến mình mà Hạ Kỳ Như chỉ hành hắn hai ngày rồi thôi.
Kỹ Vũ thấy cô tha cho mình thì cảnh giác không thôi, lập tức đánh đòn phủ đầu.
- nhân loại kia, ta nói cho ngươi biết đây là ngươi tự mình muốn chứ không phải ta cầu xin ngươi đấy nhé, cho nên những điều kiện ngươi nói kia ta tuyệt đối không làm.
- ừm.
- ngươi nói lời giữ lời.
- ừm.
- ai không giữ lời làm chó.
- ừm.
Hạ Kỳ Như bất lực gật đầu, trong đầu lại nghĩ.
Nếu ngươi không đồng ý thì cùng lắm bà hạ thuốc, lúc đấy xem ngươi còn kiêu ngạo được không?
Dù sao cũng không phải chưa từng làm chó, có gì đáng sợ chứ.
“...”
...
Sau khi mọi thứ trở về bình thường, Kỷ Vũ cũng bắt đầu cẩn thận hơn, không dám “loạn ngôn” như trước nữa.
Nhưng thói quen đi ra ngoài đi dạo hít thở không khí trong lành thì vẫn không đổi.
Thực ra ban đầu là hắn lén đi, nhưng Hạ Kỳ Như hạ cấm chế lên căn phòng khiến hắn không tự mình ra ngoài được, bắt buộc phải gọi cô đi cùng.
Kỷ Vũ ấm ức gần chết, nhưng Hạ Kỳ Như ngoại trừ không cho phép hắn ra ngoài một mình ra thì đối xử với hắn rất tốt, làm hắn muốn ghét cô cũng ghét không nổi.
Nhưng hắn tuyệt đối cũng sẽ không thích cô.
Kỷ Vũ còn đang ngẩn người, chuông báo động đột nhiên vang lên toàn khu.
- xảy ra chuyện gì vậy?
- có quái vật tấn công rồi mau chạy đi.
Người kia vừa nói xong bụng liền bị xuyên thủng một lỗ.
Mà người giết anh ta lại là một người cảnh vệ.
Cậu ta bị quái vật chiếm xác rồi.
Mục tiêu của cậu ta rất rõ ràng, vừa tiến vào liền nhằm thẳng đến chỗ Kỷ Vũ.
Kỷ Vũ còn chưa kịp phản ứng, Hạ Kỳ Như đã kéo tay hắn đẩy ra phía sau mình, tự mình ra ứng chiến.
Nhưng cô còn chưa ra tay, cả người đã bị nhốt trong một cái bong bóng vô hình rồi.
Hạ Kỳ Như: “...”
Cô vốn dĩ muốn trình diễn một màn mỹ nhân cứu anh hùng để tăng độ thiện cảm của hắn với mình mà, sao giờ lại thành ngược lại chứ?