Trên màn hình giám sát, người đàn ông nhìn vẻ bình thản của cô gái ở trước mặt, vẻ mặt không rõ cảm xúc.
Bao nhiêu kiếp người rồi mà cô vẫn như thế, vẫn không thay đổi chút nào.
Vậy thì hắn cũng chỉ đành tiếp tục hủy đi thứ mà cô yêu thích, hủy đến khi nào cô hoàn toàn chết tâm, đồng ý quay trở về bên hắn mới thôi.
“Đại nhân, Hạ Kỳ Như rất nhạy với âm khí, ngài đừng tùy tiện phóng thích năng lượng của mình ra, nếu để cô ta phát hiện ra ngài, đối với ngài cũng không có chỗ tốt.”
Một làn khói đen bay lượn lờ quanh người đàn ông kia, giọng nói hỗn tạp nam nữ đều có đủ khiến người nghe không khỏi sởn gai ốc.
“Cô ấy sẽ không bắt được ta đâu.”
Cô bây giờ chỉ là một con hổ giấy, tuy nhìn qua rất lợi hại nhưng uy lực lại không lớn bao nhiêu, hắn muốn đè chết cô là chuyện dễ như trở bàn tay.
Giết người bên cạnh cô lại càng đơn giản hơn nhiều.
Người đàn ông vừa nghĩ vậy liền thấy người con gái trong màn hình bắt đầu di chuyển.
Cô muốn đi đâu vậy?
Hắn còn muốn nhìn tiếp nhưng cô đã rời khỏi phạm vi của máy giám sát rồi.
...
- muốn chạy đi đâu vậy?
Hạ Kỳ Như nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ mặt âm u.
Trong khi những người khác đều bị ảnh hưởng bởi lực tinh thần của Kỷ Vũ và Lập Hạ thì cái tên này lại vẫn bình chân như vại, không những vậy còn muốn ám toán Kỷ Vũ nhà cô.
Việc này là không thể nào.
- ranh con đừng có lo chuyện bao đồng.
Người kia thấy cô nhỏ bé, hoàn toàn không để cô vào mắt, nhưng sau khi phát hiện ra lực tinh thần của mình không chút ảnh hưởng gì đến cô thì kinh ngạc không thôi.
- mấy người các người chính là dùng lực tinh thần để đánh nhau sao?
Khách quan mà nói, Hạ Kỳ Như đi qua nhiều thế giới như vậy lực tinh thần khẳng định không thấp, dù không có sự bảo vệ của Kỷ Vũ thì cô cũng sẽ không chịu chút ảnh hưởng nào.
Nhược điểm duy nhất là cô không biết sử dụng lực tinh thần để tấn công hay điều khiển đồ vật như mấy người này, nhìn chẳng khác nào cô đang đánh quái vượt cấp vậy, chưa cần thử đã biết bản thân sớm muộn cũng sẽ bị đạp về thôn tân thủ.
Cho nên...
“Cho nên tiểu chủ nhân chúng ta có phải hay không nên chạy rồi.”
Nhìn Kỷ Vũ cũng không yếu có lẽ đủ sức kéo dài thời gian cho chúng ta chạy đấy.
Hạ Kỳ Như: “...”
Làm gì có ai hạ sĩ khí quân mình như ngươi hả?
Lúc này ngươi phải cổ vũ mẹ ngươi chứ? Đồ con bất hiếu.
“...”
Không phải cô nói đánh quái vượt cấp là không thể nào sao?
Lúc này không chạy thì làm gì?
Chờ nó đập mình về thôn tân thủ à?
“Bật hack.”
Dù sao thế giới này cũng đủ loạn rồi, cho loạn thêm chút nữa thì có làm sao.
Hạ Kỳ Như vừa lấy một lá bùa ra, lồng ngực đột nhiên đau nhói lên, không phải là linh hồn của cô.
Nó giống như bị vô vàn ác linh cấu xé vậy, đau đến muốn tự sát ngay lập tức.
Kỷ Vũ, hắn có chuyện rồi.
Hạ Kỳ Như vừa nghĩ vậy, bong bóng bao quanh cô như có một dòng điện đang lưu chuyển, cô chỉ cần sơ ý chạm vào liền bị đốt thành tro ngay.
Lớp bảo vệ cô lúc này bỗng giống như lưỡi đao kề trên cổ.
Cô quay lại nhìn Kỷ Vũ, phát hiện đôi mắt vốn luôn trong suốt kia giờ lại bị bóng tối bao phủ, nhìn có chút đáng sợ.
Kỷ Vũ giống như con rối, từ từ tiến đến chỗ cô, bong bóng quanh cô cũng không ngừng thu nhỏ lại.
Hạ Kỳ Như: “...”
Lẽ nào hôm nay cô phải bỏ mạng ở đây rồi sao?
Cô còn chưa được ngủ với hắn nữa mà.
“...”
Tiểu chủ nhân, mời tập trung chuyên môn, cô sắp chết rồi!!!!
Ừm, cho nên lúc này cô có nên dãy dụa một chút cho giống người sắp chết không?
Hạ Kỳ Như một vẻ mặt nghiêm túc học tập, nhưng động tác tay lại ngược lại.
Cô đợi Kỷ Vũ lại gần mình rồi mới điểm đầu ngón trỏ của mình lên mi tâm hắn, tạo thành một cầu nối liên kết linh hồn giữa hai người.
Luồng khí màu đen từ cơ thể hắn liền chuyển sang chỗ cô.
Cô rời khỏi thế giới đó quá sớm, nếu Cảnh Thiên muốn làm gì với linh hồn của Kỷ Vũ cô cũng không biết được.
Cho nên cô vẫn luôn để ý đến tình trạng của hắn, dù là một thay đổi nhỏ nhất.
Cảnh Thiên làm vậy có lẽ là muốn cô tự tay giết chết Kỷ Vũ, nhưng mà hắn sai rồi.
Bản cô nương tốt xấu gì cũng là hàng real, dễ gì bị chút khó khăn này đánh bại chứ.
Vốn muốn khiêm tốn làm một cô công chúa nhỏ an ổn cùng người mình yêu sống qua ngày, nhưng mà hắn ta lại không muốn, vậy thì cô đành cho hắn toại nguyện vậy.
Hạ Kỳ Như đặt Kỷ Vũ đã hôn mê xuống nền đất, cô bảo Tiểu Hắc canh chừng hắn rồi lấy ra một lá phù hiệu.
Tiểu Hắc chưa từng thấy cô dùng nó lần nào, nó không khỏi có chút nghi hoặc.
“Tiểu chủ nhân, đây là gì vậy?”
“Triệu hoán linh.”
Hạ Kỳ Như nói xong liền bắt đầu đọc chú ngữ, ngón trỏ vẽ trên không trung một loại trận pháp triệu hoán linh điển hình, sau khi vẽ xong liền đặt nó xuống đất.
Không giống với mọi khi, trận pháp lần này Hạ Kỳ Như vẽ ra lại có màu đen, còn có tia điện ở trong đó nữa.
Đúng với tên gọi, triệu hoán linh là một loại trận pháp triệu hoán linh hồn trên diện rộng.
Chỉ cần là người chết, bất kể đã xuống âm giới hay vẫn còn lưu lạc tại nhân gian, một khi khởi động trận pháp này đều sẽ chịu sai khiến mà tới đây, nghe lệnh người triệu hoán nó.
Cho nên không gian vốn trống rỗng đột nhiên xuất hiện vô số người chen chúc nhau, âm khí dày đặc đến mức mắt thường cũng có thể thấy được, sau một hồi ngơ ngác, chúng dần chui vào những thi thể trên nền đất, khiến những thi thể kia một lần nữa “sống lại” tấn công những kẻ đang có ý đồ nhăm nhe cô và Kỷ Vũ.
Tiểu Hắc bị tình cảnh trước mặt làm cho chấn động không thôi.
Đây chính là sức mạnh thật sự của tiểu chủ nhân sao?
Hạ Kỳ Như cho nó một đáp án chắc nịch.
Không phải.
Đây chỉ là một kỹ năng.
Muốn biết sức mạnh thật sự của cô? Cô cứ không cho nó biết đấy.
“...”
Đến lúc người đàn ông xác định được vị trí của cô ở trên màn hình, xung quanh cô và Kỷ Vũ đã được vây quanh bởi vô số xác sống rồi.
Mà Hạ Kỳ Như giống như cảm ứng được ánh mắt của hắn, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào camera, môi mấp máy mấy chữ.
Hắn thua rồi.
Thua vì đã quá xem thường cô.
Hắn vậy mà quên mất cô còn có chiêu này.
Ngươi đàn ông thử hiệu triệu mấy người kia nhưng vô dụng.
Hắn không phải chủ nhân thật sự của thế giới thứ ba, năng lực này của hắn cũng là trộm được từ người khác, cho nên hắn không cướp hồn từ chỗ Hạ Kỳ Như được.
Không những không cướp được mà ác quỷ bên cạnh hắn cũng bị cô hấp dẫn.
Từ một đám khói màu đen dần tách ra thành nhiều linh hồn, giả trẻ trai gái đều đủ cả.
“Đại nhân, xin hãy cứu ta...”
Mấy ác linh kia bám vào mấy đồ vật xung quanh, cố gắng không để bản thân bị cô bắt được.
Người đàn ông thấy vậy liền tạo một kết giới bảo vệ chúng, thế nhưng những linh hồn kia vẫn bị hút đi.
Hạ Kỳ Như ở trên màn hình vung tay một cái, một cánh cửa đen ngòm liền hiện ra, kéo bọn chúng vào trong.
Trên bầu trời cũng xuất hiện một lỗ hổng lớn màu đen.
Trừ những linh hồn được Hạ Kỳ Như hiệu triệu ra, những linh hồn còn lại đều trực tiếp bị hút vào đó.
Người đàn ông giận dữ nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt tràn ngập sát khí cũng không cam lòng.
Cô lại không để ý tới hắn ta mà ôm Kỷ Vũ ở trong lòng, chậm rãi điều hòa lại thân thể cho hắn.
Kỷ Vũ chính là giới hạn cuối cùng của cô, bất kỳ ai động vào hắn cô đều sẽ không bỏ qua.