Đợi đến khi đám người kỳ dị kia rời đi đã là nửa tiếng sau, Hạ Kỳ Như cẩn thận lắng nghe động tĩnh xung quanh một chút, xác định nơi này đã an toàn liền đi xuống, nhằm một phương hướng mà đi.
Cô phải tìm một nơi để tắm rửa mới được, cơ thể này mịa nó quá bẩn rồi.
Thật sự không yêu thương nổi mà.
“...”
Tiểu Hắc thấy Hạ Kỳ Như đột nhiên trở nên máu lạnh như vậy thì có hơi thấy kỳ lạ.
Nhưng ngẫm đến mấy người kia gây khó dễ cho tiểu chủ nhân nhà nó, còn muốn đánh cô ấy, nó liền cảm thấy bọn họ bị như vậy là đáng đời.
Dựa theo tính cách của cô, nếu họ không làm vậy, có khi cô còn tốt bụng nhắc nhở bọn họ hai câu đấy.
Đáng tiếc...
Tiểu Hắc cảm thán xong đã thấy tiểu chủ nhân đi tới một khu chung cư rồi.
Cô quan sát xung quanh một chút, xác định nơi này an toàn rồi mới đi vào trong.
Trước khi đi vào vẫn không quên nhặt một thanh kim loại không biết bị ai vứt ở dưới đất lên rồi bình tĩnh đi lên phía trước.
Cửa phòng ở mấy phòng ở tầng một đều bị phá hủy hoàn toàn, Hạ Kỳ Như đi vào từng phòng một, sau cùng cũng tìm thấy một căn phòng có nước ấm.
Cũng không biết trên người dính bao nhiêu máu tươi mà cô tắm rất lâu, mùi máu tươi gai mũi kia mới biến mất hẳn.
Sau khi tắm xong, Hạ Kỳ Như cuối cùng cũng sống lại lần nữa, cả người đều vô cùng khoan khoái nhẹ nhàng.
Lúc này cô mới quan sát khắp căn phòng này một lượt.
Nếu cô đoán không nhầm thì đây là thời kỳ tận thế, nước uống, lương thực và thuốc men chính là những vật cứu cánh không thể thiếu của tất cả mọi người.
Nhưng mà nhìn tình hình trước mặt, có lẽ nơi này đã bị người ta lục qua rồi, cho nên cô không tốn sức đi tìm nữa mà trực tiếp đi ra ngoài.
Cô vừa đi ra, một cái bóng liền in đè lên người cô, Hạ Kỳ Như nín thinh, lập tức nép vào một góc.
Cái bóng kia đứng nguyên tại chỗ hồi lâu, mãi sau mới rời đi.
...
Dựa theo ký ức của nguyên chủ để lại, thời kỳ tận thế đã bắt đầu được một năm rồi.
Mà những sinh vật kỳ quái cô vừa nhìn thấy ban nãy là những sinh vật từ một nền văn minh khác đi tới.
Vào hai năm trước, một phi thuyền kỳ quái đột nhiên rơi xuống thành phố này, tuy nhiên khi lực lượng an ninh đến kiểm tra lại không phát hiện có người ở bên trong đó, nhìn giống như một phi thuyền được điều khiển tự động vậy.
Vì vậy phi thuyền đã được đưa tới viện nghiên cứu Quốc gia để nghiên cứu.
Thế nhưng những nhà khoa học kia nghiên cứu tới lui cũng không có gì tiến triển, ngay lúc bọn họ đang định từ bỏ thì một khoang bí mật của phi thuyền đột nhiên mở ra.
Bên trong khoang là một ống dung dịch chứa những tế bào kỳ lạ với tốc độ phát triển vượt bậc.
Bởi vì không xác định được nguồn gốc của những tế bào này nên bọn họ vô cùng cẩn thận khi phân tách bọn chúng.
Tuy nhiên trong lần một thử nghiệm, do sơ sót mà một nhà nghiên cứu đã làm đổ dung dịch kia ra ngoài.
Bởi vì bất ngờ nên ông ta không dùng đồ bảo hộ, cứ thế chạm vào bọn chúng khi bản thân chỉ đeo một đôi găng tay mỏng, vì vậy một số tế bào kia đã nhân cơ hội đó bám vào người ông ta, dần ăn mòn cơ thể ông ta từ bên trong.
Không chỉ coi nhà khoa học kia là đồ ăn, những sinh vật này còn đã men theo hệ thống lọc khí của phòng thí nghiệm mà lan khắp khu nghiên cứu.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, những sinh vật vốn chỉ được coi là tế bào kia đã phát triển vượt bậc, bắt đầu tự có ý thức, tự có thân thể của mình.
Ban đầu hình dạng của chúng khá giống một con bạch tuộc, nhưng xúc tu nhiều hơn bạch tuộc rất nhiều, thân thể của chúng nó cũng trong suốt, có thể nhìn rõ cấu tạo bên trong với những sợi thần kinh được liên kết chằng chịt với nhau.
Những sinh vật kia càng lớn, thời gian bọn chúng càng đói nhanh, thế nên số người trong khu nghiên cứu cứ thế mất tích dần đều, cho đến một ngày một nhân viên bảo vệ phát hiện ra nó thì kích thước của nó đã lớn bằng một đứa trẻ con mười tuổi rồi.
Những người trong khu nghiên cứu nhận ra bọn họ vừa thả một con quái vật ra ngoài thì đã muộn.
Để tránh cho nhân loại bị diệt vong, đám người này liền tiến hành phong tỏa khu nghiên cứu, cũng khởi động hệ thống từ trường bảo vệ của nơi này, khiến nơi này cách biệt với thế giới bên ngoài, tránh cho lũ quái vật hủy diệt thế giới, đồng thời thông báo cho tổng bộ biết tình hình để có chính sách ứng phó.
Thế nhưng tin tức đã không đến được tổng bộ, cho nên khi bọn họ đột nhiên mất liên lạc khu nghiên cứu, tổng bộ đã cử một đội đặc biệt tới đó điều tra.
Do không liên lạc được với người bên trong, cho nên nhóm người này đã phá cửa mà vào.
Cũng chính lần này đã khiến lũ quái vật có cơ hội thoát ra ngoài, gieo rắc tai họa lên toàn trái đất.
Mà theo thời gian, lũ quái vật kia cũng dần thay đổi hình dạng, cũng có chân tay như con người, chỉ là cơ thể của chúng vẫn trong suốt như cũ, chỉ có não bộ là chi chít các dây thần kinh như con người, cũng đồng nghĩa với việc nó là một sinh vật không chỉ có “não” mà còn cực kỳ thông minh.
Điều khiến con người sợ hãi hơn cả là bởi vì những sinh vật này đến từ nền văn minh cao hơn nhân loại, dẫn tới vũ khí thông thường không thể giết chết nó, cho nên giai đoạn đầu con người chỉ có thể trốn chạy không thể phản công.
Mãi tới một tháng trước, trái đất đột nhiên đón một cơn mưa thiên thạch.
Sau cơn mưa này, một số người sẽ có được dị năng đặc biệt, là khắc tinh của những sinh vật ngoài hành tinh kia.
Mà dị năng của nguyên chủ chính là khả năng chữa lành vết thương đáng kinh ngạc.
Thế nhưng ban đầu không ai biết điều đó, cho nên sau khi bạn đồng hành thấy khả năng đặc biệt của cô liền coi cô là quái vật mà tìm cách giết chết cô.
Dù sao chuyện quái vật coi con người là vật chủ đã không còn quá xa lạ rồi.
Lúc Hạ Kỳ Như xuyên tới vừa vặn chính là lúc nguyên chủ bị bạn đồng hành của mình đẩy từ trên cao xuống, suýt thì chết không toàn thây.
“Tiểu Hắc, ngươi nghĩ xem những người kia có phải là ác ủy trà trộn vào không?”
Nguyên chủ cứu bọn họ nhiều lần, còn không nghi kỵ gì mà nói bí mật này của mình cho bọn họ biết, kết quả bọn họ ngoài mặt tỏ vẻ mừng rỡ, sau lưng lại âm thầm hãm hại cô.
Cho nên có thể nói bọn họ chính là ác quỷ cũng không sai chút nào.
“...”
- Hạ đại nhân.
Hạ Kỳ Như còn đang suy ngẫm chuyện nhân sinh, phía trước đột nhiên đi tới hai người đàn ông, bộ dạng của bọn họ có hơi nhếch nhác, vừa thấy cô liền mừng như con gặp mẹ.
Hạ Kỳ Như thấy bọn họ lao đến liền lùi ra sau một bước, lạnh nhạt nói.
- chúng ta không quen nhau.
Hai người đàn ông kia: “...”
- cô đừng hiểu nhầm, lần này chúng tôi đến giúp cô.
Đúng vậy, bọn họ chính là hai người Hắc Bạch Vô Thường bị Diêm Vương tống đến đây để giúp Hạ Kỳ Như bắt những ác quỷ ở thế giới thứ ba kia trở về.
Mặc dù bọn họ là đi theo cô vào đây, thế nhưng thời điểm bọn họ xuyên đến lại không giống nhau.
Rõ ràng là cô vào cánh cửa không thời gian trước họ, nhưng bọn họ lại đến thế giới này trước cô, mà không có cô ở đây bọn họ muốn trở về cũng không về được, bạn nói xem có oái ăm không chứ.
Hạ Kỳ Như nghe vậy, cả khuôn mặt nhỏ liền trầm xuống.
- giúp tôi? Chứ không phải là tôi giúp mấy người à?
Hai người không chơi ngu để lão đạo sỹ kia và phiên bản fake của cô chạy mất, cô sẽ phải tốn công sức đến đây sao?
Hai người cũng sẽ trở nên nhếch nhác thế này sao?
Hắc Bạch Vô Thường: “...”
- chúng tôi không phải đang đến để sửa chữa lỗi lầm đây sao?
Bạch Vô Thường ấm ức nói, Hạ Kỳ Như vẫn giữ nguyên thái độ xa cách lạnh nhạt kia.
- việc mấy người mấy người làm, việc ta ta làm, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.
- nhưng mà những sinh vật ở thế giới này rất khó đối phó.
Bởi vì không rời được khỏi thế giới này, cho nên bọn họ đã đổi thân xác mấy lần rồi.
Mà nói tới lý do đổi xác càng oái ăm hơn, bởi vì trong đầu luôn quan niệm bản thân là quỷ, trước giờ chỉ có người khác sợ mình chứ mình chưa biết sợ ai bao giờ, phải đến khi bị chúng nó ăn đến mấy lần mới biết sợ mà chạy.
Bây giờ bọn họ cũng coi như có chút bản lĩnh rồi, còn tự cảm thấy Hạ Kỳ Như là dân mới đến, lại còn là một đứa con gái nữa, mà ở thời kỳ tận thế phụ nữ chính là một phiền phức lớn, ngoại trừ việc duy trì nòi giống ra thì không còn tác dụng khác nữa, cho nên bọn họ mới chủ động đi tới giúp đỡ cô, ai biết cô lại không biết điều như thế chứ.
Lẽ nào cô không biết ở thế giới này, năng lực của bọn họ là vô dụng với những con quái vật này sao?
Hạ Kỳ Như nghe vậy thì lạnh nhạt đáp.
- đó là với mấy người.
Ai bảo mấy người ngu, thấy quái vật đến lại không chịu bỏ chạy mà đợi nó tới ăn thịt mình chứ.
Đầu mọc trên người đâu phải để làm cảnh đâu.
“...”