Xuyên Nhanh: Mười Kiếp Nhân Duyên

Chương 216: Chương 216: Học sinh cá biệt (3)




Sau khi Hạ Kỳ Như và Tường Vy rời đi, quản gia mới gọi điện cho chủ nhân của căn biệt thự này, trong giọng nói của ông ta tràn ngập cung kính.

“Phu nhân, cả hai người đều đạt tiêu chuẩn, có điều Hạ Vũ có bản lĩnh hơn nhiều, cô ta mới đến một đêm mà những thứ không sạch sẽ ở khu vực cô ta ở đã biến mất không còn dấu vết, bên tiểu thư Tường Vi lại ngược lại hoàn toàn, tôi nghi ngờ là do Hạ Vũ giở trò.”

Ông ta cảm giác những thứ mà ông ta chuẩn bị cho Hạ Vũ đều bị cô đuổi sang bên Tường Vy hết, nhưng ông ta quan sát camera cả đêm cũng không thấy cô ra tay thế nào, thật sự rất kỳ lạ.

“Cứ quan sát tiếp đi, đặc biệt là cô gái tên Hạ Vũ kia.”

Có lẽ cô giống như lời thầy bói kia nói, có thể giúp bà ấy cứu sống đứa con trai duy nhất của mình.

“Vâng phu nhân.”

Đại quản gia nói xong liền nhìn lên căn phòng ở tầng hai một chút, thấy nơi đó không có gì khác thường mới quay xuống tầng dưới đôn đốc người làm làm việc.

Trong khi đó tại trường học, học sinh trong trường và đặc biệt là lớp 12a1 được một phen hãi hùng khi thấy nữ sinh gây ra bao nhiêu ám ảnh cho bọn họ bây giờ đang tiếp tục doạ bọn họ một trận khi đang yên đang lành cô lại đột nhiên cãi nhau với...không khí.

Hạ Kỳ Như cũng không hiểu cơ sự làm sao lại ra nông nỗi này.

Cô rõ ràng đã canh lúc không có người mới quay sang nói chuyện với người kia mà, vì sao lại bị quay được?

Bây giờ cô có thể hủy diệt luôn cả cái trường học này để bảo toàn hình tượng lạnh lùng cool ngầu của mình không?!?

Hạ Kỳ Như nhìn những mầm non tương lai của đất nước một lượt, cuối cùng vẫn không thể nào xuống tay.

Bỏ đi, cô là lão bà nghìn năm thì chấp nhặt gì với mấy đứa nhóc miệng còn hôi sữa này chứ?

Mà thôi, quay trở lại vấn đề chính.

Từ ngày luồng âm khí lượn lờ quanh người cô biến mất, ma quỷ dần sợ cô nên cũng không lảng vảng đến gần nữa. Nhưng mà hôm qua vừa đặt chân vào căn biệt thự kia cô liền bị một hồn ma đeo bám đến giờ.

Lúc đầu do tử khí ở nơi đó quá dày đặc nên không nhìn ra con ma này là nam hay nữ, nhưng bây giờ thì cô nhìn thấy rồi, là một con ma nam, còn là con ma nam rất đẹp trai.

Tuổi tác chắc xêm xêm tuổi cô, đầu tóc hơi rối nhưng vì ngũ quan hài hoà nên trông không nhếch nhác mấy mà có phần lười biếng, trên người mặc bộ đồ ngủ thoải mái, có lẽ nằm một chỗ quá lâu nên lúc đi lại có chút vất vả, dù chân cậu ta dài hơn chân của cô nhưng lại rất hay bị cô bỏ lại phía sau khi đi một đoạn mà ngã sấp mặt tận ba lần.

Rõ ràng chỉ là một hồn ma, lúc ngã cũng không phát ra tiếng động nhưng cô vẫn cảm giác từ sự đau đớn trên khuôn mặt câu ta, nhưng dù vậy cậu ta vẫn nén đau mà kiên nhẫn bám theo cô đến cùng.

Cô hơi nghi ngờ linh hồn này là chính là chủ nhân của căn phòng ở tầng thứ hai của căn biệt thự nên ra sức đuổi về, nhưng càng đuổi hắn lại càng bám dai, cô tức quá mới dụ hắn ra một góc giải thích để hiểu nếu linh hồn một người rời khỏi thân thể quá lâu sẽ dẫn tới hậu quả gì. Nhưng hiển nhiên cậu ta nghe không hiểu, cho nên hiện tại cô chỉ có thể cúp học để trở về biệt thự trước.

Cô nhất định phải nghĩ cách nhốt hồn cậu ta lại, tuyệt đối không để cậu ta thoát ra ngoài rồi ám cô như thế này được.

Có lẽ hồn ma kia biết cô muốn đưa mình về nên sống chết không chịu, còn ôm chặt lấy một bên chân cô không cho cô đi.

Hạ Kỳ Như: “...”

Tuy nhìn qua cậu ta rất gầy, cũng rất nhẹ, nhưng lúc bám vào chân cô lại nặng tựa nghìn cân, cô làm thế nào cũng không di chuyển được bước chân, muốn đánh cậu ta nhưng lại không chạm vào được.

Quan trọng nhất là mẹ nó cậu ta có ý thức được mình là một thiếu niên cao trên mét tám chứ không phải một đứa trẻ con ba bốn tuổi không hả???

Ôm chân cô như thế còn ra thể thống gì?

Bởi vì Hạ Kỳ Như đột nhiên đứng giữa hành lang lớp học nên dần thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng bây giờ cô rất đáng sợ nên không ai dám bàn tán gì cả. Dù vậy cô cũng không thể đứng đây cả ngày được nên hơi cúi đầu xuống trừng mắt nhìn cậu ta cảnh cáo.

“Buông chân tôi ra, nếu không tôi đánh nát hồn cậu đấy.”

Thiếu niên hình như thấy cô dám nói sẽ dám làm nên dè dặt buông tay ra.

Dù sao cậu đi theo cô là vì muốn sống chứ không phải để chết nhanh hơn.

Chân vừa được tự do cô liền lập tức gọi cho tài xế đón mình về, nhưng khi cô vừa về đến biệt thự, thiếu niên kia lại tiếp tục ôm lấy chân cô không cho cô đi vào trong đó, nhưng lần này sức lực yếu đi rất nhiều, thậm chí cô còn không cảm giác được sự tồn tại của cậu ta nên không thèm để ý, vẫn cứ nghênh ngang đi vào nhà.

Việc Hạ Kỳ Như đột nhiên trở về vào giờ này khiến đại quản gia có chút ngoài ý muốn, nhưng ông cũng không nói gì, chỉ khi thấy cô xông thẳng lên phòng của đại thiếu gia mới vội vàng chặn lại.

“Hạ tiểu thư, cô làm gì vậy?”

Hạ Kỳ Như nhìn ông ta, ánh mắt lạnh lẽo.

“Đại thiếu gia nhà mấy người đi theo tôi từ sáng giờ mà mấy người không biết à?”

Đại quản gia: “!!!”

Ông ta nhìn quanh một vòng, quả nhiên thấy vị đại thiếu gia nhà mình đang ôm cứng lấy chân của Hạ Kỳ Như. Vẻ mặt ông ta lúc xanh lúc trắng, lần này chẳng cần cô mở lời đã tự động dẫn đường cho cô.

Nhưng khi ông ta mở cửa ra lại không thấy thiếu nữ kia đi vào mà lại lùi ra sau, lạnh nhạt nói.

“Trong phòng này có trận pháp.”

Đại quản gia nghe vậy liền nhanh chóng giải thích.

“Đây là trận pháp bảo vệ đại thiếu gia, tránh để linh hồn của cậu ấy bị ác linh ăn thịt, người sống đi vào không có vấn đề gì cả.”

Hạ Kỳ Như lúc này mới đi vào, nhưng cô vừa bước một bước chân đầu tiên, một tiếng “rắc” vang lên giòn giã, sau đó đại quản gia nhìn thấy trận pháp mà bọn họ lập ra mười mấy năm nay bị phá hủy chỉ trong nháy mắt.

Trong phòng đột nhiên trở nên tĩnh lặng như tờ.

Hạ Kỳ Như im lặng một lúc rồi mới giải thích.

“Tôi không biết trận pháp này lại yếu như vậy.”

Đại quản gia: “...”

Không phải nó yếu mà do cô dẫm trúng mắt trận của nó đấy!!!

Vì để ngăn cản kẻ có ý đồ xấu phá hoại, mắt trận của trận pháp thường di chuyển liên tục, đến cả bọn họ mỗi lần đi vào cũng rất cẩn thận. Đại quản gia không ngờ tới hôm nay nó lại ở ngay tại cửa ra vào nên không nhắc nhở cô, giờ thì hay rồi.

Đại quản nén lại giọt nước mắt đau thương mà bảo cô vào bên trong đợi trước, còn mình thì gọi cho vị pháp sư đã tạo trận pháp này, muốn nhờ ông ta sửa lại trận pháp lần nữa.

Hạ Kỳ Như thấy vậy cũng không ý kiến, rất ngoan ngoãn vác theo “cục nợ” dưới chân đi vào.

Rõ ràng cô chỉ đang đi vào phòng nhưng lại có cảm giác bản thân đã tới một thế giới khác, cửa phòng ở phía sau cũng không cánh mà bay. Cô thấy vậy cũng không hoảng, vẫn có thể tiếp tục đi về phía trước.

Bên trong căn phòng tối mịt không chút ánh sáng, thậm chí lúc mới đi vào cô còn suýt ngã sấp mặt vì không nhìn thấy đường đi, cuối cùng chỉ có thể đốt một lá bùa lên để soi đường. Ai ngờ cô vừa rút lá bùa ra, làn sương đen như có linh tính, lập tức tản ra rồi biến mất không dấu tích.

Bọn chúng vừa tan đi, Hạ Kỳ Như liền rõ thiếu niên đang nằm ở trên giường, cô đợi một lúc thấy linh hồn đang ôm chân mình vẫn không nhúc nhích liền mất kiên nhẫn

“Trở về đi.”

Thiếu niên dường như nghe hiểu lời cô nói nên điên cuồng lắc đầu, Hạ Kỳ Như đánh mắng gì cũng vô dụng, sau cô mới phát hiện ra cậu ta rất sợ nơi này, vì thế cô chỉ tạm thời ở lại trấn an cậu ta trước.

“Về đi, tôi sẽ không đi đâu cả.”

Thiếu niên nghe vậy hơi do dự một lát, sau mới dè dặt buông tay cô ra mà trở về thân thể của mình.

...

Trong khi đó ở bên ngoài căn phòng.

“Ông xác định là cô ta dẫm trúng mắt trận sao?”

Vị pháp sư được mời tới vẻ mặt nghiêm trọng, mắt trận trận pháp này vẫn còn nguyên vẹn không hư tổn, nguyên nhân thật sự dẫn tới trận pháp bị phá hủy rõ ràng là do ngoại lực tác động.

Vẻ mặt đại quản gia ngẩn ra.

“Không phải do mắt trận bị vỡ sao?”

“...”

Đại quản gia vừa nói xong, không gian đột nhiên rơi vào sự yên lặng đáng sợ.

Cả hai người đàn ông đều vô thức nhìn vào bên trong căn phòng, vẻ mặt ai nấy đều trắng bệch như gặp phải quỷ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.