“Lão Bạch, đến giờ này vẫn còn muốn hóng hớt sao? Còn không đi cứu người đi.”
Hắc Vô Thường thấy lão pháp sư chuẩn bị làm phép thì đập lên gáy Bạch Vô Thường một cái.
Tuy bọn họ muốn Hạ Kỳ Như chết, nhưng không có nghĩa là bọn họ muốn linh hồn cô sẽ bị đánh tan.
Thứ bọn họ cần chính là linh hồn của cô, hồn tan rồi thì còn làm ăn được gì nữa.
“Sợ gì, dù sao cũng có chết được đâu mà lo.”
Bạch Vô Thường vẫn một bộ dạng quần chúng ăn dưa hóng hớt, vẻ mặt cực kỳ ung dung, bị Hắc Vô Thường đánh cũng không giận còn cười.
“Hơn nữa ngươi nên mong bọn họ thành công đi, cô ấy càng suy yếu chúng ta càng có nhiều cơ hội hơn đấy.”
Tốt nhất là xử lý dứt điểm cái tên âm binh kia thì càng tốt.
Mất đi người bảo vệ Hạ Kỳ Như sẽ dễ đối phó hơn nhiều.
Hắc Vô Thường: “...”
Rốt cuộc thời gian qua cái cô Hạ Kỳ Như kia đã làm gì lão Bạch nhà hắn để khiến hắn ta từ một tên sát thần mặt lạnh lại biến thành một tên lưu manh bỉ ổi không từ thủ đoạn thế này.
Bạch Vô Thường: “...”
...
Trong lúc hai người Hắc Bạch Vô Thường đang đấu khẩu với nhau thì phía bên kia, vị đạo sĩ bắt đầu vẽ một trận pháp lớn trên nền đất.
Ông bà Nguyễn nhìn những ký tự kỳ quái kia, vẻ mặt hai người mù mờ hoàn toàn không hiểu gì cả, thế nhưng ông bà cũng không dám nói gì mà yên lặng quan sát vị đạo sỹ kia.
Vào lúc nét vẽ cuối cùng của ông ta hoàn thành, những nét vẽ dưới nền đất liền từ từ sáng lên, lấy tâm trận làm trung tâm dần dần lan ra tứ phía.
- Nguyễn tiểu thư, mời cô.
Vương Cường đột nhiên cúi người làm động tác mời với bà Nguyễn, ông Nguyễn thấy vậy liền giữ bà ta lại.
- bà nó làm gì vậy? Đại sư, vì sao lại là vợ tôi chứ? Ông muốn làm gì bà ấy?
Vương Cường bị chất vấn thì cười nhạt.
- ông Nguyễn, lẽ nào ông vẫn chưa biết gì sao? Người bên cạnh ông bây giờ không còn là vợ ông nữa rồi.
- cái gì?
Nguyễn Hùng còn chưa kịp hoàn hồn, một vệt sáng liền bay ra từ người bà Nguyễn mà xông vào giữa trận pháp.
Vệt sáng kia vừa tiến vào, ánh sáng vàng nhạt trong trận pháp liền chuyển sang màu đen.
Bạch Vô Thường nhìn trận pháp vẫn đang không ngừng khuếch đại kia vẻ mặt hơi biến đổi.
“Người này cũng coi như có chút bản lĩnh đấy.”
Thế giới thứ ba cách ba trăm năm mới mở một lần, còn lại đều bế quan tỏa cảng, không ai ra được mà cũng không ai vào được, nhưng Vương Cường lại làm được.
Lẽ nào thật sự như lời ông ta nói, chỉ cần ký kết khế ước với ác quỷ ở thế giới thứ ba là có thể mở được đường đến thế giới đó?
Nếu thật sự như vậy thì rốt cuộc đã có bao nhiêu người ký kết khế ước với ác quỷ ở thế giới thứ ba rồi? Rốt cuộc có bao nhiêu ác quỷ đã chạy thoát khỏi nơi đó để đến dương gian rồi?
Bạch Vô Thường thu lại vẻ mặt ung dung tự tại ban đầu, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một sợi dây thừng, sợi dây thừng như có linh tính tự động xông vào trận pháp kia, thế nhưng hắn đã chậm một bước rồi, trận pháp truyền tống kia một khi được khởi động liền không cách nào dừng lại được nữa.
Vị đạo sĩ kia thấy trận pháp có dị động, đoán được người của Âm giới đã đuổi tới đây thì lập tức bỏ chạy.
Hắc Vô Thường thấy vậy liền chặn ông ta lại.
Người này gây ra nhiều tội ác như thế, tuyệt đối không thể để ông ta chạy thoát được.
Lão đạo sỹ đột nhiên cảm thấy chân mình như bị thứ gì đó trói chặt thì giật mình.
Lẽ nào sứ giả thần chết đã đến đây rồi?
Thế nhưng bọn họ tới đây thì thế nào, thọ mệnh của hắn vẫn chưa tận, dù bọn họ có muốn bắt hắn, hắn cũng không chết được.
Hắc Vô Thường quả thật không bắt được Vương Cường, hắn hơi nhíu mày đang muốn cưỡng ép bắt hồn ông ta ra thì Vương Cường đã nhanh tay hơn, hắn lấy từ túi áo ra một lá bùa vừa vẽ vừa lẩm nhẩm một loại chú ngữ kỳ quái.
Không hay rồi.
Hắc Vô Thường muốn lao lên bắt người thì đã muộn, Vương Cường giống như bốc hơi khỏi đây vậy, hoàn toàn không xác định được vị trí của ông ta nữa.
- lão Hắc, mặc kệ ông ta, mau tới giúp ta đi.
Bạch Vô Thường muốn phá trận pháp nhưng sức lực của hắn không đủ, Hắc Vô Thường thấy vậy lập tức đi tới giúp đỡ.
Không kịp rồi.
Hắc Vô Thường nhìn thấy linh hồn Nguyễn Kỳ Như đã thoát khỏi thân xác bà Nguyễn mà đi vào khe hở thời không thì ngừng lại bước chân, mà Nguyễn Kỳ Như kia trước khi biến mất còn không quên quay lại dựng ngón giữa với bọn họ.
Hắc Bạch Vô Thường: “...”
Cô ta vừa mắng bọn họ đúng không?
Bạch Vô Thường thu lại dây thừng, vẻ mặt hơi lạnh lùng.
- lần này chúng ta quá chủ quan rồi.
Hắc Vô Thường nhìn trận pháp đang dần biến mất kia, vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng.
- mau quay về bẩm báo với Diêm Vương đại nhân đi.
Ác quỷ ở thế giới bình thường đã đủ đáng sợ rồi, đấy lại là ác quỷ từ thế giới thứ ba thì càng không cần phải nói.
Trước đó bọn họ cố chấp muốn bắt Hạ Kỳ Như như vậy cũng bởi vì cô và thế giới thứ ba có liên quan với nhau, bọn họ sợ cô đi vào con đường sai trái, bị ác quỷ ở đó thu hút mà thả bọn chúng ra.
Xem ra cách làm của bọn họ đã sai rồi.
Vốn tưởng làm vậy có thể ngăn chặn ác quỷ ở thế giới đó chạy thoát ra ngoài, ai biết được lại có tác dụng ngược lại.
Giờ thì hay rồi.
Trật tự thế giới bây giờ mới thật sự chính thức bắt đầu mất ổn định thật sự.
- vậy còn bọn họ thì sao?
Hắc Vô Thường nhìn người phụ nữ không rõ sống chết nằm trên mặt đất cùng khuôn mặt tái mép của người đàn ông ở trước mặt, vẻ mặt đã khôi phục lại trạng thái bình thường.
- tuy mỗi người bọn họ vừa bỏ ra năm năm tuổi thọ của mình, nhưng thọ mệnh của bọn họ vẫn chưa tận, bỏ đi.
Có đôi lúc sống sót trước bờ vực sinh tử cũng chính là một loại trừng phạt.
Dù sao với tội trạng của bọn họ, dù có sống tiếp được bọn họ cũng sẽ không để hai người này vui vẻ mà sống.
- đi thôi.
Hắc Bạch Vô Thường rời đi để lại hai người kia vẻ mặt thất thần vì sợ hãi.
Bọn họ vừa trải qua những chuyện gì thế này!!!!
...
- thoát được rồi sao?
Hạ Kỳ Như nhìn đốm sáng đang dần yếu đi trên lá phù, ngón tay như có như không gõ lên mặt bàn mấy cái, sau đó cô bình tĩnh đứng lên mở cửa đi ra ngoài.