Sáng ngày hôm sau, lúc Hạ Kỳ Như tỉnh dậy đã là buổi chiều rồi, cô uể oải vươn vai một cái, lại theo thói quen định sang phòng Cảnh Thiên ngó hắn một chút, sau thấy hướng cửa phòng không đúng mới nhớ ra tối qua mệt quá nên ngủ ở đây luôn, vì thế cô lại liếc nhìn xung quanh tìm kiếm.
Cảnh Thiên đã dậy từ lâu, hắn hiện đang ngồi ở bên của sổ, cũng không biết ngẩn người ở đó bao lâu rồi.
Lúc Hạ Kỳ Như đi qua hắn còn không phát giác ra, cho đến khi cô ngồi xuống đối diện hắn, tầm mắt của hắn mới có tiêu cự trở lại.
- em dậy rồi?
- anh lại đang nghĩ gì nữa vậy?
Đừng nói với cô là hắn còn chưa từ bỏ ý định đổi tên nhé?
Cảnh Thiên nhìn cô vẻ mặt hơi phức tạp.
- Nguyệt Vy, anh không ra khỏi căn phòng này được.
- anh định đi đâu sao?
Ánh mắt Hạ Kỳ Như nhìn Cảnh Thiên đột nhiên trở nên nguy hiểm, nhưng bởi vì cô quá mức bình tĩnh nên Cảnh Thiên cũng không nghĩ nhiều, thật thà đáp.
- anh muốn làm bữa sáng cho em.
- thật sao?
- đúng vậy.
Hạ Kỳ Như lúc này mới đứng dậy cùng hắn đi đến cửa, bình tĩnh đẩy hắn ra ngoài, lại bình tĩnh nói.
- Cảnh Thiên có phải anh gặp ảo giác không?
- không thể nào.
Cảnh Thiên vẻ mặt tràn đầy khó tin.
Vì sao lại không bị nữa vậy?
Nơi này có quỷ à?!?
Rõ ràng ban sáng nơi này còn giống như có bức tường vô hình ở đây, ngăn cản hắn ra ngoài cơ mà, vì sao bây giờ lại không thấy nữa.
- vậy tại sao bây giờ lại ra được?
Hạ Kỳ Như nhìn hắn hơi nhướn mày, Cảnh Thiên thấy vậy liền tự mình lái xe lăn đi vào phòng.
Điều kỳ lạ là hắn hoàn toàn không gặp phải trở ngại như hồi sáng, Cảnh Thiên vẫn chưa từ bỏ đi đi lại lại mấy lần, thấy kết quả vẫn như cũ thì nhíu chặt mày, lại liếc sang nhìn Hạ Kỳ Như.
Hạ Kỳ Như vẻ mặt cây ngay không sợ chết đứng mà đứng đấy, mặc kệ hắn nhìn.
Dù hắn nghi ngờ cô thì sao chứ, hắn cũng có làm gì được cô đâu.
Không cần sợ.
“...”
Cảnh Thiên nghi hoặc không thôi nhưng lại không tìm ra chứng cứ chứng minh Hạ Kỳ Như giở trò, cuối cùng hắn chỉ có thể tạm đè xuống nghi vấn trong lòng rồi đi xuống nấu cơm cho cô.
Hạ Lăng vẫn luôn đi theo cả hai, thế nên khi hai người Hạ Kỳ Như và Cảnh Thiên tới đây, cậu đã sớm lấp đầy tủ lạnh giúp Hạ Kỳ Như rồi, vì vậy Cảnh Thiên rất nhanh liền làm xong bữa tối.
Hạ Kỳ Như vừa nếm thử liền biết tay nghề của Hạ Lăng từ đâu mà đến.
Cmn, tên này nấu quá quá dở.
Nếu còn không học nấu ăn, sớm muộn cũng bị tên này độc chết.
Cái này là nấu cho người ăn thật sao?
Hạ Kỳ Như vừa ăn miếng đầu tiên đã hoài nghi nhân sinh sâu sắc, cảm thấy cho chó, chó cũng không thèm ăn, nhưng Cảnh Thiên cứ nhìn cô chằm chằm khiến cô không dám nhả ra, sau cùng còn cắn răng ăn hết mấy món kia.
- ngon lắm à?
Cảnh Thiên nhìn cô vẻ mặt thấp thỏm, sau cũng nhón thử một miếng, Hạ Kỳ Như không mặn không nhạt đáp.
- cũng tàm tạm.
- vậy là không ngon sao?
Cảnh Thiên cúi gằm mặt xuống, vẻ mặt buồn bã.
Hắn đã canh chuẩn gia vị rồi mà, lẽ nào lại cho muối quá tay.
Hạ Kỳ Như: “...”
Cái này nào phải cho muối quá tay? Đây là tất cả gia vị đều cho quá tay, món thì chua, món thì mặn, món thì lờ lợ, có món còn nếm không ra là cái gì, hoàn toàn không hiểu sao hắn có thể chế ra được vị đấy.
Thế mà hắn ăn xong mặt không đổi sắc.
Quả nhiên là thần mà.
Hạ Kỳ Như trong lòng thì nghĩ thế, nhưng ngoài mặt vẫn dối lòng khen một câu.
- ngon.
- thật sao?
- thật.
- vậy ngày nào...
Hạ Kỳ Như không để Cảnh Thiên nói xong, lập tức cướp lời hắn.
- không cần, lâu lâu nấu là được rồi, ăn nhiều đồ anh nấu quá tôi sẽ không thích ăn món khác nữa.
Ngày nào cũng ăn đồ ngươi nấu?
Mơ cũng đừng nghĩ tới.
- như vậy không phải rất tốt sao?
Cảnh Thiên càng thêm vui vẻ, Hạ Kỳ Như méo mặt nhìn hắn, quyết đoán kéo hắn ra khỏi phòng ăn.
- từ giờ anh không cần phải tốn công nấu ăn nữa, muốn ăn gì bảo tôi, tôi gọi ship cho anh.
- ừ.
Cảnh Thiên ừ thì ừ, nhưng tới sáng hôm sau vẫn kiên trì nấu bữa sáng cho cô tiếp.
Hạ Kỳ Như nhìn bàn ăn thịnh soạn kia, đột nhiên muốn khóc.
Tên này là ông trời phái đến để hành hạ cô đúng không?
Tiểu Hắc ta muốn về Âm giới, ta nhớ nhà ta rồi.
Tiểu Hắc: “...”
Tự nhiên lại thấy có chút hả hê là thế nào.
...
Hạ Kỳ Như còn đang hoài niệm mấy món ăn Hạ Lăng nấu, thì Cảnh Thiên đã bắt đầu động đũa rồi, hơn nữa khi ăn còn rất vui vẻ, trái ngược với thái độ thấp thỏm ngày hôm qua.
Hạ Kỳ Như nghi hoặc nhìn hắn hồi lâu, nhưng để tránh hắn nghi ngờ, cô vẫn động vài đũa, phát hiện ra gia vị hắn nêm so với hôm qua giống nhau y sì đúc, không hơn không kém dù chỉ một ly.
Đừng hỏi vì sao cô nếm ra, đừng quên hôm qua cô vừa ăn hết một bàn đồ ăn của hắn đấy, tối hôm qua còn phải ngồi ở nhà vệ sinh cả đêm, có thể không nhớ kỹ sao?
Cảnh Thiên vẫn luôn chú ý đến cô, thấy vẻ mặt cô vẫn bình thường lại thở phào mà vui vẻ ăn cơm tiếp.
- không phải anh bảo nấu cho tôi ăn sao? Anh ăn cái khác đi.
Hạ Kỳ Như vơ hết đồ ăn sang chỗ mình rồi lấy đồ mình gọi ra cho hắn ăn.
Cảnh Thiên thấy cô ăn ngon như vậy cũng không nỡ giành, ngoan ngoãn ăn phần cơm của mình.
Còn Hạ Kỳ Như sau cùng không biết nghĩ đến cái gì mà ăn cơm xong liền gọi điện cho Thiệu Huy xin nghỉ nửa buổi, Thiệu Huy đương nhiên đồng ý, còn bảo cô cứ nghỉ cả ngày luôn cũng được.
Dù sao cô rất hiếm khi mắc lỗi khi quay phim, thái độ cũng rất tốt, xin nghỉ một ngày có là gì.
Hạ Kỳ Như nói chuyện với Thiệu Huy xong liền đưa Cảnh Thiên đi bệnh viện khám.
Lúc trở về cả khuôn mặt nhỏ đều âm trầm không thôi.
- Nguyệt Vy, em làm sao vậy?
Cảnh Thiên thấy cô không đúng thì giơ tay lên kéo tay cô, lại nói tiếp.
- chân anh có vấn đề gì sao?
- không có, bác sỹ nói anh hồi phục rất tốt.
Hạ Kỳ Như nhìn hắn bình tĩnh nói, nhưng khuôn mặt nhỏ lại càng âm trầm hơn.
- về Triệu gia thôi.
Cảnh Thiên nghe thấy hai từ này, khuôn mặt cũng bất giác trầm xuống, nhưng hắn vẫn gật đầu.
...
Triệu gia.
Triệu gia hôm qua có một đêm không ngủ, nguyên nhân không vì cái gì khác.
Bọn họ bê đá muốn đi đập người ta, nhưng người muốn đập lại không xuất hiện còn bị vài vị khách không mời đến bê đá đập lại mình, thế nên cả Triệu gia trên dưới bây giờ đều đã loạn thành một đống.
Lúc Hạ Kỳ Như và Cảnh Thiên về tới nhà, Triệu gia giống như có một cơn bão vừa quét qua vậy, thảm đến không thể thảm hơn.
Mà ở trên lầu, một người đàn ông mặc trang phục đạo sỹ đi xuống, vừa nhìn thấy Hạ Kỳ Như liền lập tức chỉ vào cô.
- người này âm khí dày đặc, cô ta chính là nguồn cơn của những chuyện kỳ quái vừa rồi, nếu mấy người muốn yên ổn thì mau đuổi cô ta đi.
Ông ta đã kiểm tra hết tất cả mọi nơi trong căn nhà này rồi, chỉ có căn phòng mà cô gái này ở là kỳ lạ nhất, căn phòng đó giống như tách biệt với thế giới này vậy, không một ai có thể tới gần căn phòng đấy, hơn nữa ông ta cảm nhận được âm khí lượn lờ ở quanh căn phòng này, luồng âm khí này rất kỳ lạ không giống như du hồn dã quỷ, rất có khả năng chủ nhân của luồng âm khí này là người của Âm giới.
Cũng có nghĩa là cô gái này đã thực hiện giao kèo với quỷ để đạt được mục đích nào đó.
Mà mục đích hiện tại của cô chính là phá hủy Triệu gia.
- Ồ.
Trước lời định tội của vị đạo sỹ kia, Hạ Kỳ Như không có phản ứng gì đặc biệt, ánh mắt cô liếc nhìn mấy người Triệu gia bên kia thờ ơ nói.
- vì sao ông không nghĩ tới chủ nhân nơi này tạo nghiệp quá nhiều nên giờ phải trả đi.
- Hà Nguyệt Vy cô đừng có ngậm máu phun người, chúng ta thì có thể gây nghiệp gì chứ? Ngược lại là cô mới đúng, từ ngày cô đến Triệu gia không ngày nào được yên ổn.
Bà Triệu có tật giật mình lập tức gào ầm lên.
Từ ngày cô đến đây ở ông bà thường xuyên gặp xui xẻo một cách khó hiểu, mà công việc ở công ty cũng không được thuận lợi, giống như có người chơi xấu bọn họ vậy.
Đã vậy tối qua Triệu gia còn bị quỷ phá, không phải cô làm thì ai làm?
Hạ Kỳ Như nhìn bà ta không mặn không nhạt đáp.
- mấy người làm gì tự mấy người biết, còn muốn để ta kể ra cho hay sao?
- đại sư mau xử lý cô ta đi.
Bà Triệu chạm phải ánh mắt Hạ Kỳ Như liền sợ hãi không thôi, lập tức lùi ra sau vị đạo sỹ kia.
Vị đạo sỹ thấy vậy liền bày ra vẻ mặt bất phàm.
- yêu nữ, nhân lúc ta còn chưa nổi giận, ngươi mau rời khỏi đây đi.
- ồ, đây mới là câu ta nên nói với ngươi mới đúng.
Hạ Kỳ Như liếc nhìn vị đạo sỹ kia, ánh mắt cô trong suốt không chút gợn sóng, nhưng vị đạo sỹ kia không hiểu vì sao lại thấy e ngại cô gái này, vô thức nói.
- cô cũng là người trong nghề?
Lẽ nào cô chính là người đã diệt được ác quỷ ở khu biệt thự Hắc Đế Kim mấy tháng trước?
- không có.
Đừng có nhận bừa thân thích với ta.
Đạo sỹ kia vẫn không tin, nhưng Hạ Kỳ Như không chịu nhận, ông ta cũng không dám cứng đối cứng với cô, cuối cùng thở dài nói.
- cô gái, ân oán của người khác, những người như chúng ta đừng nên xen vào vẫn hơn.
Không nghĩ tới một cô gái còn trẻ tuổi như vậy đã có thể ký kết khế ước với quỷ sai ở Âm giới, để bọn họ làm việc cho mình.
Chỉ là ký kết khế ước là một con dao hai lưỡi, dùng nó vào việc tốt không nói, đây lại là đi hại người.
Cô gái này không sợ bị báo ứng à?
Hạ Kỳ Như nào biết suy nghĩ của ông ta, bình tĩnh đáp lời.
- vậy sao ông còn chưa đi?
Không phải nói không xen vào ân oán của người khác hay sao?
Đạo sỹ: “...”
Cô gái, cô không phải cũng là người ngoài hay sao?
Hạ Kỳ Như dường như nhìn ra được suy nghĩ của ông ta nên cũng đáp lại bằng ánh mắt.
Ta đương nhiên không phải.
Đạo sỹ: “...”
Đạo sỹ lựa chọn tử trận, lúc rời khỏi Triệu gia còn nhanh hơn lúc đến.