Đây là...đâu vậy?
Hạ Kỳ Như nhìn không gian đen tối xung quanh hơi nhíu mày.
Vì sao cô lại ở đây?
Hạ Kỳ Như hoàn toàn không có ấn tượng gì về nơi này, cũng không biết lý do vì sao mình lại ở đây?
Cô thậm chí còn không nhớ được là trước khi đến đây, bản thân cô đang làm cái gì.
Điều duy nhất bây giờ cô có thể chắc chắn chỉ có một, đó chính là cô vẫn chưa rời khỏi thế giới kia.
“Tiểu Hắc, mày có ở đây không?”
Hạ Kỳ Như không nghe thấy tiếng trả lời liền theo bản năng sờ lên cổ tay mình, nhưng cổ tay cô trơn nhẵn, hoàn toàn không sờ được cái gì cả, cô vội cúi đầu xuống nhìn.
Cả Tiểu Hắc và nhẫn không gian đều biến mất rồi????
Hạ Kỳ Như còn đang ngơ ngác, trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Tuy cùng một thân áo trắng, nhưng lại không phải Bạch Vô Thường mà là một cô gái.
Tóc cô ta đen dài,che kín cả khuôn mặt, thế nên Hạ Kỳ Như không xác định được đây là ai, vì vậy cô chỉ có thể duy trì sự im lặng.
Mà cô gái kia cũng chỉ đứng đó, hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào khác.
Trong không gian tối tăm như vậy, tránh không khỏi cảm giác lạnh lẽo.
- cô là ai?
Cuối cùng Hạ Kỳ Như cũng không nhịn được mà lên tiếng trước.
Cô gái đối diện cô nghe vậy, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
- tôi...chính là cô...Nguyễn Kỳ Như.
Vào khoảnh khắc cô gái kia ngẩng đầu lên, đôi mắt vốn bình tĩnh của Hạ Kỳ Như bắt đầu xuất hiện sóng ngầm mãnh liệt.
Vì sao cô gái kia lại giống hệt cô như thế?
- Bạch Vô Thường, là ngươi giở trò đúng không?
Hạ Kỳ Như đột nhiên hét to, nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng đáng sợ.
Mà “Hạ Kỳ Như” ở phía đối diện lại đột nhiên cử động, tiến lên phía trước một bước.
Mặc dù cô ta mang khuôn mặt giống cô, nhưng bao quanh cô ta lại là một luồng tử khí vừa u ám vừa âm trầm.
Hạ Kỳ Như siết chặt tay lại, nhẫn nhịn cảm giác muốn quay người bỏ chạy khỏi nơi quỷ quái này.
Cô không thích nơi này, cũng không thích cô gái kia.
Nhưng...cô lại không có cách nào rời khỏi đây được.
Trước đó cô có thể bình tĩnh mà ứng phó với mọi thứ là bởi cô đã hình thành thói quen ỷ lại vào Tiểu Hắc, ỷ lại vào nhẫn không gian bên mình, nhờ bọn chúng mà cô không còn cảm thấy quá sợ hãi khi phải đến một thế giới xa lạ nữa.
Thế nhưng hiện tại, khi chỉ còn lại một mình, nỗi sợ hãi lại một lần nữa xuất hiện, gặm nhấm cả tâm hồn lẫn thể xác của cô, giống như lần cô bị bắt oan xuống Âm giới kia, dù cố gắng cách mấy cũng không thoát khỏi đó được.
Hạ Kỳ Như còn đang nghĩ cách, nước đột nhiên dâng lên ngùn ngụt, chả mấy chốc đã ngập cả người cô.
Bởi vì không biết bơi lại có nỗi sợ với nước từ nhỏ, cho nên nước vừa dâng lên, Hạ Kỳ Như liền bắt đầu hoảng loạn.
Nhưng mặc kệ cô dãy thế nào cũng không thể thoát khỏi nơi đáng sợ kia, “Hạ Kỳ Như” ở phía đối diện kia lại ngày càng tiến đến gần cô hơn.
- Nguyễn Kỳ Như, chấp nhận số phận của cô đi.
Không, cô không phải Nguyễn Kỳ Như, cô là Hạ Kỳ Như!
Hạ Kỳ Như càng dãy dụa, bản thân càng bị hút đến gần cô gái kia hơn.
Hạ Kỳ Như nhìn thân thể mờ nhạt của mình, cả khuôn mặt đều trở nên cứng đờ.
Linh hồn của cô đang bị hấp thu!!!!
Mặc kệ Hạ Kỳ Như phản kháng thế nào, thân thể của cô gái kia vẫn từng chút, từng chút một nuốt trọn linh hồn cô.
Đúng lúc đó Hạ Kỳ Như chợt hiểu ra.
Cô gái này là Nguyễn Kỳ Như chân chính.
Lúc còn sống, cô không hề biết Nguyễn Kỳ Như là ai, sau khi xuống Âm giới mới biết trên đời này có người trùng tên, trùng bát tự với mình, nhưng cô vẫn như cũ không hề biết mặt cô ta.
Mãi cho tới bây giờ cô mới biết, Nguyễn Kỳ Như và cô giống nhau như hai giọt nước.
Từ cả ngoại hình, tuổi tác, lẫn giờ sinh đều giống nhau đến khó tin.
Hơn nữa Nguyễn Kỳ Như kia không chỉ chiếm thể xác, mệnh cách của cô, mà giờ còn muốn chiếm lấy linh hồn cô, để cô ta có thể làm chủ hoàn toàn thân thể của cô.
Hạ Kỳ Như từ bé đã không phải người bình thường, do đó từ thân thể đến linh hồn của cô đều được bà ngoại hạ cấm chế.
Đó là lý do vì sao dù đã xuống Âm giới cô vẫn kiên quyết đòi về, bởi vì cô biết, dù Nguyễn Kỳ Như kia có chiếm được thân thể cô, cô ta cũng không dùng được.
Nhưng cô không nghĩ tới linh hồn cô ta lại đuổi theo tới tận đây, còn có thể nhốt cô lại nữa.
Hạ Kỳ Như nhìn linh hồn mờ nhạt của mình, đột nhiên trong người cảm nhận được một luồng sức mạnh kỳ lạ.
Đến lúc đó cô mới nhận ra không phải Nguyễn Kỳ Như đang thôn tính linh hồn cô mà ngược lại là cô đang dần hấp thu linh hồn cô ta.
Hạ Kỳ Như còn đang mù mờ, nước xung quanh đột nhiên rút sạch.
Nguyễn Kỳ Như nhân cơ hội đó liền chạy mất.
Mà từ trong không trung, Bạch Vô Thường đột nhiên hiện ra, gấp gáp đi tới chỗ cô.
- Hạ Kỳ Như, cô có sao không vậy?
Hạ Kỳ Như lắc đầu, sau đó hỏi hắn.
- là anh đưa tôi vào đây?
- đúng vậy.
Bạch Vô Thường thành thật nói, hắn vốn chỉ định giam linh hồn cô lại, đợi tới thời điểm thích hợp sẽ thả cô ra, ai biết vừa đưa hồn tới, Nguyễn Kỳ Như kia lại đột nhiên xông ra bắt cô đi mất chứ.
Mà nói ra cũng thật kỳ lạ, đã một thời gian dài như vậy mà Nguyễn Kỳ Như vẫn không thể chiếm được quyền kiểm soát thân thể Hạ Kỳ Như, đã vậy còn bị đánh bật khỏi thân thể, phải lang thang ở các tiểu thế giới để duy trì sự sống của mình.
Hạ Kỳ Như này rốt cuộc có lai lịch thế nào vậy?
- ta muốn trở về.
Hạ Kỳ Ngư cắt đứt suy nghĩ của Bạch Vô Thường.
Tuy thoát chết trong gang tấc, nhưng cho tới bây giờ cô vẫn rất sợ hãi, bởi dù đã thoát khỏi ảo cảnh của Nguyễn Kỳ Như, nhưng Hạ Kỳ Như vẫn như cũ không cảm nhận được sự tồn tại của Tiểu Hắc lẫn nhẫn không gian.
Vì vậy cô lo lắng bản thân vẫn chưa thoát khỏi huyễn cảnh của Nguyễn Kỳ Như, cô sợ bản thân chỉ cần lơ là một chút liền không trở về được nữa.
- hiện tại cô không thể về được.
Bạch Vô Thường nghiêm túc nói, chưa đợi Hà Kỳ Như thắc mắc, hắn đã nói tiếp.
- Hạ Kỳ Như, mỗi con người đều có số mệnh của riêng mình, không phải ngẫu nhiên mà người này số khổ, người khác lại sống an nhàn, tất cả đều là sự sắp đặt của tạo hóa, là nhân quả mà bọn họ phải trả qua từng kiếp, mà ở đó...cô, tôi hay bất kỳ ai cũng không thể thay đổi bất kỳ một số phận nào ở dương gian, nếu cô còn cứng đầu không nghe, thứ chờ đợi cô chính là hình phạt của Âm giới, nhẹ thì bị giam giữ ở 18 tầng địa ngục, nặng thì bị đánh tan hồn phách, vĩnh viễn cũng không được siêu sinh.
Với tư cách là một đồng nghiệp, Bạch Vô Thường không thể trơ mắt nhìn cô tìm đường chết được.
Hạ Kỳ Như nghe Bạch Vô Thường nói thì hơi trầm mặc, không đáp lời hắn.
Bạch Vô Thường biết cô khó xử nên nhẹ giọng khuyên nhủ cô.
- Hạ Kỳ Như, thực ra cô chỉ cần hủy bỏ khế ước với người kia, cô vẫn có thể trở về Âm giới làm việc.
- ta sẽ không.
Hạ Kỳ Như cuối cùng cũng lên tiếng, cô hơi lùi ra sau, cả người lập tức rơi vào bóng đêm vô hạn.
Bạch Vô Thường muốn đuổi theo cô, nhưng khi hắn đuổi tới, Hạ Kỳ Như đã trở về thế giới thực rồi.