Biệt thự Hắc Đế Kim.
Nghe nói đây là căn biệt thự lâu đời nhất ở thành phố này, cũng là căn biệt thự lớn nhất ở đây, nhưng nó không nổi tiếng vì sự hào nhoáng mà bởi những tin đồn kỳ lạ xung quanh nó, cụ thể hơn là về căn phòng ngủ ở tầng hai của căn biệt thự kia.
Không biết vì lý do gì mà bất cứ ai ở trong phòng đó đều phát điên hoặc tự tử mà chết, hơn nữa vào 12h đêm mỗi tối, căn phòng kia sẽ tự động biến mất, bất kỳ ai muốn lên đó đều sẽ bất giác quay trở lại vị trí ban đầu.
Vì lý do này mà ngôi nhà nhiều lần đổi chủ, sau còn bị bỏ trống hơn 40 năm.
Mãi tới gần đây mới có một cặp vợ chồng cảm thấy hứng thú mà mua lại nó.
Lúc chuyển đến, để an toàn họ cũng làm lễ các kiểu rồi cho người sống thử ở đây trước.
Sau khi xác định không có vấn đề gì mới chuyển vào sinh sống.
Nhưng cặp vợ chồng kia vừa chuyển tới ngày đầu tiên, con gái hai người đó đột nhiên lại rơi vào hôn mê sâu, làm thế nào cũng không tỉnh.
Vợ chồng nhà đó thấy vậy liền mời rất nhiều vị đại sư đến xem thử.
Ai xem xong cũng nói hồn của con gái hai người này đã bị ác ma kia ăn thịt rồi, còn khuyên cặp vợ chồng kia nên sớm chuyển đi để tránh họa sát thân.
Nhưng cặp vợ chồng kia không chịu, vẫn kiên trì tìm người về cứu con gái mình.
Hạ Lăng chính là thần chết số 208 kia, vốn ở đây để đón linh hồn của bé gái này nhưng vì e ngại con ác ma kia nên mới chần chờ tới giờ, thế nên nghe Hạ Kỳ Như muốn kiếm tiền, cậu liền giới thiệu cô đến đây luôn.
Hạ Kỳ Như nghe xong liền nhìn Hạ Lăng, vẻ mặt cực lạnh.
Cô bảo hắn tìm nhà nào có ma quỷ quấy phá, nhưng là ma quỷ bình thường chứ không phải là ác quỷ, ok?
Con này là cấp mấy vậy? Thành thần chưa?
“Tiểu chủ nhân, ác quỷ không thể thành thần được.”
Tuy tính tới thời điểm hiện tại nó đã được 200 tuổi rồi, nhưng với tội nghiệt của nó, chưa bị đánh bay hồn phách là may rồi, ở đấy mà hóa thần.
“Đúng rồi, mi lên đi.”
Hạ Kỳ Như được nhắc nhở liền kéo Tiểu Hắc ra rồi ném nó vào không trung.
“...” Tiểu chủ nhân cô nghiêm túc chứ?
Tiểu Hắc lại bị lôi ra làm bia đỡ đạn thì cực kỳ phẫn nộ.
Hạ Kỳ Như làm động tác cổ vũ nó.
“Ta tin mi, tiến lên đi Tiểu Hắc của ta.”
Hạ Kỳ Như vẫn hay lấy sách ở Âm giới về đọc, nên cô biết ác quỷ ở thế giới bình thường chỉ là muỗi so với ác quỷ ở thế giới thứ ba, lại thêm hai thế giới vừa rồi cô rất chăm chỉ cày cấp cho nó, cô tin chắc nó thừa sức xử lý con ác ma nhỏ bé này.
“... Tiểu chủ nhân, ta không được.”
Tiểu Hắc yếu ớt phản bác, Hạ Kỳ Như vẫn rất kiên trì khích lệ.
“Ngươi có thể, lên đi.”
“...”
Tiểu Hắc không trả lời cô nữa bởi ác linh kia xuất hiện rồi, nó chỉ có thể ra ứng chiến.
- maaaaa....tiểu tỷ tỷ mau cứu ta!!!!!!
Hạ Lăng ở bên cạnh đột nhiên ôm chầm lấy Hạ Kỳ Như mà la hét om sòm.
Hạ Kỳ Như: “...”!!!!!!
Ngươi còn nhớ mình là thần chết không hả????
Buông bà ra ngay, bà sắp bị ngươi siết chết rồi!!!!
...
Bên dưới phòng khách.
- đại quản gia, hai người đó có được không vậy?
Đầu bếp mập mạp cầm chảo run cầm cập, đại quản gia nhìn có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
- phái người đi lên xem tình hình đi.
- vâng.
Bởi vì căn biệt thự khá âm trầm, cho nên bảo vệ, vệ sỹ ở đây đều vô cùng cao to lực lưỡng, dương khí dồi dào.
Mấy người này vừa lên liền nhanh chóng quay trở lại, đại quản gia nhíu mày, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ.
Không nằm ngoài dự đoán, kim đồng hồ lại chỉ vào số 12.
Lại nữa rồi.
Đáng chết.
Mấy vệ sỹ này mới chuyển đến, còn chưa rõ tình hình nên nhìn nhau đầy ngơ ngác.
- chúng tôi vốn luôn đi lên mà, vì sao lại quay lại vậy?
Lời này vừa nói ra, cả phòng khách càng thêm âm trầm.
Đầu bếp run rẩy càng thêm lợi hại, mà đại quản gia cũng bắt đầu lo lắng, tự mình cùng vệ sỹ đi lên, nhưng giống như lần đầu tiên, rõ ràng chỉ là tiến về phía trước nhưng không hiểu vì sao cuối cùng lại quay trở về điểm xuất phát ban đầu.
- tìm cách lên trên đấy cứu họ đi.
Đại quản gia cảm thấy có chút hối hận, đến cả đại sư nổi danh nhất thàn phố này còn bó tay, hai người đó còn trẻ tuổi như vậy thì có đạo hạnh cao bao nhiêu?
Nhưng mà khi đó khí chất của cô gái kia rất đặc biệt, khiến ông vô thanh vô thức mà tin tưởng cô, để cô đi vào.
Nhớ đến cô gái kia, đáy lòng đại quản gia dần bình tĩnh trở lại.
- đợi thêm 30 phút nữa, nếu họ không xuống chúng ta sẽ dùng biện pháp khác.
- vâng.
Đám người kia gật đầu.
Mà ở trên phòng ngủ tầng hai, Hạ Kỳ Như bị Hạ Lăng ôm chặt, gỡ thế nào cũng không ra nên cô chỉ có thể cam chịu ngồi nhìn Tiểu Hắc và con ác ma kia vờn nhau.
- nhóc con, ngươi là thần chết đó, có nhớ chức vị của mình không hả?
- nhưng mà ta...ta mới chỉ làm thần chết có một tháng.
Hạ Lăng run rẩy nói, Hạ Kỳ Như trợn trắng mắt nhìn cậu ta.
Ta còn mới làm thị nữ được hai tuần đây này.
Thật không có tiền đồ mà.
Sao Âm giới có thể cho một người nhát gan như vậy làm thần chết chứ, thiếu người đến thế à?
Hạ Kỳ Như vừa nghĩ vậy, một cái đầu với mái tóc đen dài rũ rượi liền văng đến trước mặt cô, cái đầu kia thấy cô nhìn nó liền hung ác dùng mái tóc đen dài kia của mình phóng về phía cô.
Hạ Kỳ Như bị dọa sợ cho sợ quá liền lấy cây lưỡi hái của Hạ Lăng ra đánh bay cái đầu kia, cái đầu kia không cam tâm bị đánh như vậy, nhưng nó ngọ nguậy mấy lần đều bị Hạ Kỳ Như quật bay, sau cùng nó từ bỏ bắt đầu lăn đi tìm thân thể của mình, mà thân thể của nó cũng đang lò dò từng bước, hai tay nó quờ quạng trước mặt nhằm tìm lại cái đầu của nó.
Nếu là người bình thường đã sớm bị cảnh tượng này dọa cho sợ chết rồi.
Mà Hạ Kỳ Như xác thực cũng bị dọa nên trượt tay dán một lá bùa lên lưng thân thể kia.
“Quỷ mới tin cô trượt tay.”
“Ngươi không phải là quỷ à?”
Hạ Kỳ Như không phục, vì sao nó lại không tin cô chứ, cô là mẹ nó mà.
Đau lòng.jps
Tiểu Hắc: “...”
- tỷ tỷ, nó đến rồi.
Hạ Lăng thấy thân thể không đầu kia giơ móng vuốt về phía bọn họ, lại nhịn không được mà gào lên đầy sợ hãi, Hạ Kỳ Như bình tĩnh nhìn cậu ta.
- sợ cái gì.
Cô vừa dứt lời, lá bùa trong bóng tối đột nhiên sáng lên cực kỳ chói mắt, cái đầu kia thấy vậy liền lủi đi thật xa, nhưng nó nhanh chóng bị Tiểu Hắc giữ lại.
Cũng không biết Tiểu Hắc làm gì mà cái đầu kia rất nhanh tan biến vào hư vô, thân thể của nó dường như cảm nhận được sự mất mát mà bắt đầu nổi điên, tiếc là sức lực của nó có hạn, rất nhanh liền bị lá bùa của Hạ Kỳ Như đốt trụi.
Sau khi hồn ma kia biến mất, bóng tối bao quanh căn phòng liền dần dần lui tán.
Hạ Kỳ Như nhìn quanh căn phòng một lượt rồi đi tới một con búp bê bằng vải được đặt ở đầu giường kia.
- nhóc con, em được tự do rồi.
Cô vừa dứt lời, một linh hồn liền bay ra, là một bé gái khoảng 9, 10 tuổi.
Bé gái nhìn cô vẻ cảm kích.
- em cảm ơn chị.
- đi theo cậu nhóc kia đi, cậu ta sẽ dẫn đường cho em.
- vâng.
Bé gái nói xong liền bay đến chỗ Hạ Lăng, Hạ Lăng nhìn Hạ Kỳ Như đầy sùng bái.
- tiểu tỷ tỷ, có muốn nhận đồ đệ không?
- không.
Ta đã nhát gan rồi ngươi còn nhát gan hơn ta, ta nhận ngươi có ích gì.
Không nhận.
Đi về.
...
- hai người không sao chứ?
Quản gia thấy hai người Kỳ Như và Hạ Lăng vẫn bình yên vô sự thì thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Kỳ Như lắc đầu, đoạn cô bảo tất cả mọi người ra ngoài để thanh tẩy căn biệt thự lần nữa.
Tốt xấu gì cũng bị ác ma chiếm hữu hơn trăm năm, vẫn nên xử lý một chút tránh cho mấy oan hồn khác vì không tìm được nơi ở mà chạy đến đây trú nhờ.
Sau khi xong xuôi hết tất cả cô mới rời đi.
- cảm tạ đại sư.
Đại quản gia cảm kích không thôi, tuy không trực tiếp nhìn thấy cô xử lý hồn ma kia, nhưng ông ta có thể cảm nhận được sự thay đổi của căn biệt thự này, vì thế liền xin ý kiến của chủ nhân mà chuyển thêm cho Hạ Kỳ Như một khoản nữa.
Cho nên lúc Hạ Kỳ Như nhìn thấy một chuỗi số 0 trong tài khoản của mình liền lặng lẽ đưa cho quản gia bốn lá bùa, một lá cho ông ta, ba lá còn lại cho gia đình kia coi như quà khuyến mãi.
- tiểu tỷ tỷ, giờ chúng ta đi nhà nào tiếp đây?
Hạ Lăng vô cùng hào hứng nói, Hạ Kỳ Như cốc đầu cậu ta một cái.
- đi gì mà đi, về nhà.
Nên nhớ kiếp này cô là diễn viên chứ không phải thầy cúng nhé.
Phải tôn trọng nghề nghiệp và mong muốn của bản thân chứ.