Hạ Kỳ Như nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, suýt thì chửi thề ra miệng.
Đang yên đang lành xông ra tìm cảm giác tồn tại là thế nào?
Sao cứ canh lúc bà làm đại sự là chui ra thế?
Bà và ngươi có thù truyền kiếp à?????
Hạ Kỳ Như không nói không rằng, giơ tay liền thúc cùi trỏ vào bụng Cảnh Thiên, Cảnh Thiên sao nghĩ tới cô sẽ ra tay đánh mình nên hứng trọn một quyền, bất đắc dĩ phải buông cô ra, mày hơi nhăn lại vì đau nhưng vẫn không quên trêu chọc cô.
- bé con, bao năm rồi vẫn chẳng thay đổi chút nào.
Vẫn hung dữ như thường.
Hạ Kỳ Như của hiện tại đã không còn là Hạ Kỳ Như của 15 năm trước, Cảnh Thiên ăn một quyền mà không gục đã là kỳ tích rồi, cô hơi hắng giọng.
- đừng có lo chuyện bao đồng.
Hạ Kỳ Như lạnh nhạt nói xong liền đi xuống chỗ Khắc Tư.
- công chúa, ta không khống chế được thân thể của mình, người vẫn nên tránh ra thì hơn.
Khắc Tư cắm móng vuốt xuống đất, tận lực ngăn cản bản thân mình làm tổn hại đến cô.
- ta biết rồi.
Hạ Kỳ Như nói thì nói thế nhưng không có ý định rời đi, ngược lại trong tay cô đột nhiên xuất hiện nhiều thêm một lá bùa.
Hạ Kỳ Như nhanh nhẹn dán lá bùa lên cái cây bên cạnh, lá bùa vừa dán lên cây liền tan biến, những cành cây cứng nhắc vô tri kia đột nhiên bắt đầu cử động, động tác của chúng giống như đang giãn gân cốt vậy.
Tiêu Vân thấy vậy, trong lòng thầm kêu không ổn, vừa quay người liền bỏ chạy.
Hạ Kỳ Như lập tức đuổi theo chặn cô ta lại, mà Khắc Tư đang mất khống chế kia sớm đã bị mấy rễ cây trói chặt lại rồi.
- Kiều Dương, á...
Tiêu Vân chưa nói xong đã bị Hạ Kỳ Như dán một lá bùa lên người, cả người cô ta như bị điểm huyệt, nói cũng không nói được nữa, Tiêu Vân vội vã nhìn mấy người sói xung quanh cầu cứu.
Đáng tiếc, mấy người sói kia còn đang bận đối phó với huyết liệp, mắt thấy Hạ Kỳ Như sắp lấy được thánh khí nhưng cũng không thể làm gì được.
- đây là thứ mà lúc trước cô dùng để điều khiển bọn họ đối phó với ta à?
Hạ Kỳ Như nhìn cái lục lạc nhỏ trong tay, vẻ mặt tràn ngập sự tò mò.
Cô đã bảo mà, Tiêu Vân kia sao có thể đột nhiên hiệu triệu được người sói chứ, thì ra là có chiêu cả.
Tiêu Vân vừa giận vừa sợ muốn nói mà không nói được, chỉ có thể trừng mắt nhìn Hạ Kỳ Như, thánh khí này dùng với người sói khác thì rất hiệu quả, nhưng Hạ Kỳ Như lại không chịu chút ảnh hưởng nào, thật sự rất vô lý.
- mượn đồ thì phải trả, dùng lâu quá nên tưởng nó là của mình luôn rồi à?
Hạ Kỳ Như nhàn nhạt nói, cái lục lạc này là của nguyên chủ, cũng đã nhỏ máu nhận chủ với nó rồi, lục lạc này đương nhiên sẽ không có tác dụng với cô nữa.
Thứ đồ này vốn là món quà sinh nhật bố mẹ Kiều Dương tặng cho cô ấy, lúc đó bọn họ lại không nói cái lục lạc này là thánh khí, thế nên Kiều Dương chỉ coi nó như một món kỷ vật bình thường mà ba mẹ để lại cho mình, sau không biết vì sao lại bị Tiêu Vân biết được mà lừa lấy đi mất nên mới rơi vào tay cô ta.
Mãi đến sau này, sau khi Hạ Kỳ Như rời khỏi Cảnh Thiên, có cơ hội tìm Tiêu Vân báo thù rồi mới phát hiện ra bí mật của nó.
Tiếc là khi đó Tiêu Vân đã khống chế nhuần nhuyễn tộc người sói, thế nên Hạ Kỳ Như chỉ có thể âm thầm gây khó dễ cho cô ta, để lực lượng của cô ta suy yếu bớt rồi mới ra đòn quyết định.
- rút lui.
Một người sói thấy thánh khí đã mất liền gọi những người sói khác đi, một số vẫn ở lại liều mạng cứu Tiêu Vân, tiếc là tất cả những người đó đều bị rễ cây quấn chặt, hoàn toàn thoát không được.
- nhóc con lại đây.
Hạ Kỳ Như ngoắc tay với thiếu niên nhân loại kia, thiếu niên kia lập tức chạy đến chỗ cô.
- tiểu tỷ tỷ muốn ta giúp gì sao?
- giết chết cô ta đi.
- dạ, vâng.
Thiếu niên kia hơi kinh ngạc, nhưng sau vẫn lấy từ trong túi ra một khẩu súng bằng bạc, bắt đầu thuần thục lắp đạn vào.
Tiêu Vân nhìn thấy thì sợ hãi không thôi, môi hơi mấp máy liên tục như muốn nói gì đó, nhưng miệng cô ta như dán keo, hoàn toàn không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Tiêu Vân tuyệt vọng đến mức nước mắt chảy ướt cả khuôn mặt.
Nhưng đúng vào lúc thiếu niên bóp cò, một bóng đen đột nhiên xuất hiện cứu Tiêu Vân đi mất, tốc độ của bóng đen kia siêu nhanh, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng hắn và Tiêu Vân ở đâu nữa.
- là huyết tộc.
Không biết là có ai đột nhiên hét lên một tiếng như thế, sau đó Cảnh Thiên vốn đang đứng quan sát ở trên cao kia lại đột nhiên di chuyển, đuổi theo bóng đen kia.
Tốc độ di chuyển của cả hai người đều rất nhanh, thị giác của huyết liệp không tốt như người sói và huyết tộc nên không thấy được gì cả, người sói và huyết tộc cũng không khá hơn là bao, tập trung quan sát hồi lâu mới thấy được tàn ảnh của bọn họ.
Mà huyết tộc kia rõ ràng không muốn lộ thân phận trước mặt nhiều người, thế nên rất nhanh liền dụ Cảnh Thiên đi mất.
Hạ Kỳ Như: “...”
Ta X.
Hạ Kỳ Như hơi nhún chân bật lên không trung, nhằm thẳng về một phương hướng mà bắt đầu bay đi.
Không sai chính là bay đi đó.
Cả người sói và huyết tộc đều có có tốc độ di chuyển siêu nhanh, đặc biệt là huyết tộc còn có thể thuấn di, mà thuấn di so với bay cũng không khác biệt mấy, nhưng mấy người này vẫn là lần đầu tiên thấy một người sói có thể bay được.
Thế nên đám người dưới kia ngây người một lúc mới phản ứng được mà đuổi theo sau.
- Cảnh Thiên, đừng tưởng ta không biết ngươi làm vậy là vì người sói kia, nếu hai ta đã chung mục đích, vậy thì bỏ qua cho nhau đi, nếu không ta dù có chết cũng phải lôi ngươi theo.
Sau khi dụ Cảnh Thiên tới chỗ vắng, huyết tộc kia bắt đầu đàm phán với Cảnh Thiên, hắn hiện tại đang mang theo Tiêu Vân dẫn tới hành động bất tiện, nếu còn đánh nữa hắn nhất định sẽ thất thế trước Cảnh Thiên ngay.
- vậy ta chỉ có thể đưa ngươi xuống mồ cùng người sói này mà thôi.
Giọng điệu của Cảnh Thiên vẫn rất ôn hòa, nhưng hành động lại trái ngược lại.
Huyết tộc kia có chút chống không được, sau cùng liền từ bỏ chống cự, ôm Tiêu Vân bỏ chạy.
Hắn nào biết vừa quay người đã bị một đạp cho bay thẳng xuống đất chứ.
Hạ Kỳ Như từ không trung đáp xuống, bình tĩnh nhìn tên kia.
- để người lại rồi đi.
Huyết tộc kia gian nan đứng dậy, nhìn Hạ Kỳ Như gằn từng chữ.
- Kiều Dương.
Hạ Kỳ Như nhìn tên huyết tộc này, đột nhiên cảm thấy rất quen mắt.
Cô ngẫm nghĩ hồi lâu, sau cùng cũng nhớ ra mình, à, chính xác hơn là nguyên chủ đã gặp hắn ở đâu.
Nguyên chủ từng gặp người đàn ông này hai lần.
Lần một là lúc còn ở lâu đài, cô ấy bắt gặp Tiêu Vân lén lút gặp người đàn ông này ở khu rừng sau lâu đài của mình, nhưng khi đó nguyên chủ có sự ỷ lại cùng sự tin tưởng với Tiêu Vân, tin rằng Tiêu Vân sẽ không hại mình nên âm thầm cho qua.
Lần thứ hai là lúc nguyên chủ bị huyết tộc tấn công, người đàn ông đó lại lần nữa xuất hiện, bế Tiêu Vân đi mất.
Chỉ là lúc đó nguyên chủ bị thương, không nghĩ được nhiều như thế, lại ngốc nghếch cho là Tiêu Vân bị huyết tộc kia bắt đi chứ không phải đến cứu cô ta.
Nhưng giờ nhìn lại, Tiêu Vân và huyết tộc này rõ ràng có quan hệ mờ ám với nhau từ rất lâu rồi.
Hạ Kỳ Như: “...”
Bà nhà nó, không phải nói huyết tộc với người sói là kẻ thù truyền kiếp sap?
Lẽ nào lời răn dạy của tổ tiên đều bị mấy người quẳng vào sọt rác hết rồi à?
Các người có tin tổ tiên mà biết sẽ đội mồ sống dậy mà đập chết mấy người không?
Tiểu Hắc: “...”
“Tiểu chủ nhân, cô mịa nó không phải cũng có quan hệ mờ ám với huyết tộc à?”
Hạ Kỳ Như lý lẽ hùng hồn nói.
“Đương nhiên không có, ta và Cảnh Thiên hiện tại là quan hệ đối địch.”
“...”
Chỉ hi vọng sau này lúc tiểu chủ nhân bị vả mặt, cô vẫn còn có thể hùng hồn mà nói như thế.