Hạ Kỳ Như không muốn nhìn về hiện thực cho lắm, nhưng cô không thể không nhìn.
Cũng may Cảnh Thiên không có ý định bẻ gãy cổ cô thật, hắn chỉ vuốt ve cổ cô một lát rồi nhìn cô ôn nhu nói.
- bé con cùng ta về nhà nhé?
Hạ Kỳ Như: “...”
Cũng không phải muốn về cho lắm.
- có lựa chọn nào khác không?
Hạ Kỳ Như nhìn Cảnh Thiên cười như mếu, Cảnh Thiên nhẹ gật đầu.
- có, đó là ta mang ngươi về.
“...”
Có gì khác biệt sao?
Tiểu Hắc nhanh nhảu tiếp lời.
“Đương nhiên là có, nếu cùng hắn về, cô có thể đứng thẳng mà về, còn hắn mang cô về, nằm ngang hay dọc vẫn chưa biết được đâu nha.”
“...”
Đột nhiên muốn chửi thề.
- ta chọn...
Hạ Kỳ Như còn chưa nói xong, Cảnh Thiên đã bế cô lên, trong chớp mắt đã rời khỏi khi rừng đó rồi.
Hạ Kỳ Như: “...”
Không phải nói cho cô chọn sao? Đồ lừa đảo.
- tiểu công chúa...
Cảnh Thiên vừa đưa Hạ Kỳ Như đi, Khắc Tư cùng thiếu niên kia cũng vừa chạy đến, tiếc là hai người họ vân muộn một bước.
- đáng chết, chúng ta tới muộn rồi.
Khắc Tư đấm mạnh lên gốc cây bên cạnh, tức đến mức suýt nữa không giữ được hình dạng con người.
Thiếu niên ở bên cạnh lại bình tĩnh hơn.
- tiểu tỷ tỷ sẽ không sao đâu, ngươi không cần lo lắng như thế.
- Duy Vũ, ngươi thì biết cái quái gì.
Khắc Tư tức đến xù cả tóc, Duy Vũ thấy vậy liền đưa tay lên xoa đầu hắn.
- thứ ta biết nhiều hơn ngươi tưởng nhiều.
Khắc Tư: “...”
Hắn vậy mà không thể thoát khỏi ma trảo của thằng nhóc này.
- ngươi, ngươi rốt cuộc là ai hả?
Khắc Tư nhìn Duy Vũ đầy cảnh giác, tiểu công chúa vừa bị bắt mất, tên nhân loại này liền lộ bộ mặt thật ngay.
Quả nhiên nhân loại chính là loài động vật xảo trá nhất mà.
Duy Vũ nghe vậy hơi cười.
- ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta sẽ không bao giờ phản bội lại tiểu tỷ tỷ.
Nếu không phải cô cứu cậu từ địa phủ trở về, cậu có lẽ đã không thể xuất hiện ở dương gian này lần nữa rồi.
Cho nên trên đời này dù cả thế giới quay lưng với cô, thì cậu cũng sẽ không.
- ngươi...
Khắc Tư cảm thấy cậu nhóc tỏ vẻ yếu đuối thường ngày lại đột nhiên trở nên lạnh lùng âm trầm như vậy thì sửng sốt hồi lâu, sau đó lập tức giơ móng vuốt lên tấn công Duy Vũ.
Chỉ là vào thời khắc đó Duy Vũ lại đột ngột biến mất, móng vuốt của Khắc Tư liền rơi vào không trung.
- không cần quá lo lắng cho tiểu tỷ tỷ, huyết tộc kia sẽ không làm hại đến tỷ ấy đâu.
Giữa không gian vắng lặng, giọng nói trong trẻo của Duy Vũ càng thêm rõ ràng, Khắc Tư tốt xấu gì cũng là một người sói có não, sau khi xác định thiếu niên này không phải người mà hắn có thể đối phó được liền không miễn cưỡng nữa.
Hắn vẫn nên giữ mạng về tìm tộc nhân của mình để bàn cách cứu công chúa vẫn hơn.
...
Tại một nơi khác.
Quản gia vừa thấy Cảnh Thiên trở về liền chạy ra chào đón, lúc thấy Hạ Kỳ Như nằm gọn trong vòng tay đại nhân nhà mình, nụ cười trên môi liền tắt ngấm.
Vì sao con nhóc kia lại ở đây vậy hả????
- công tước đại nhân, vì sao nó lại ở đây?
- Elias, cô ấy tên Kiều Dương.
Cảnh Thiên vừa nói xong, đại quản gia lập tức quỳ xuống.
- đại nhân, là ta nhỡ lời, xin ngài bớt giận.
Nói xong lại nhìn Hạ Kỳ Như cắn răng nói.
- ta xin lỗi tiểu chủ nhân, là ta lỗ mãng rồi.
- ừm.
Hạ Kỳ Như không để ý gật đầu một cái, hoàn toàn không để ý tới đại quản gia.
Đại quản gia lúc này mới thở phào một hơi, lập tức nhường đường.
Hạ Kỳ Như ngửa đầu lên nhìn Cảnh Thiên trầm giọng nói.
- thả tôi xuống đi.
- ừm.
Cảnh Thiên ừ thì ừ, nhưng không có ý thả cô xuống, vẫn tiếp tục bế Hạ Kỳ Như đi tiếp, mãi một lúc sau mới thả cô xuống...bồn tắm.
Hạ Kỳ Như: “...”
Mẹ kiếp!!!!!!!!
Hắn lẽ nào muốn thịt cô sao?
Không được, tuyệt đối không thể được.
Hạ Kỳ Như muốn phản kháng nhưng lại bị Cảnh Thiên ấn xuống, hắn thuần thục cởi quần áo cô ra, lại lấy bông tắm về ra sức chà lên người cô, nhưng lúc thấy hai quả cam nho nhỏ trước ngực Hạ Kỳ Như, Cảnh Thiên liền khựng lại.
Chỗ này từ khi nào lại to lên rồi?
Rõ ràng lúc trước làm gì có.
Hạ Kỳ Như thấy Cảnh Thiên nhìn chằm chằm vào ngực mình thì lập tức che lại.
Ánh mắt kia của ngươi là có ý gì?
Dù của bà có nhỏ thì nó vẫn là niềm tự hào của bà nhé.
- bé con, chỗ này của em...
Cảnh Thiên mặc kệ sự phản kháng của Hạ Kỳ Như mà đưa tay lên véo mấy cái, thấy rất mềm thì lại véo thêm cái nữa.
Hạ Kỳ Như: “...”
Ngươi sờ vào đâu đấy hả? Buông tay ra khỏi người bà ngay.
- được rồi, ta không sờ nữa.
Cảnh Thiên thấy Hạ Kỳ Như khó chịu liền rút tay lại, chuyên tâm tắm rửa cho cô.
Hạ Kỳ Như bị dày vò một trận, lúc vớt lên khỏi bồn tắm, cả người cô đều đỏ lên vì bị bông tắm chà qua chà lại nhiều lần.
Nếu không phải giá trị vũ lực không bằng người ta, giờ phút này Hạ Kỳ Như nhất định sẽ không chút do dự mà đạp hắn ra khỏi tòa trang viên này.
Hắn nhất định là cố ý.
Chờ đó cho cô rồi có ngày cô nhất định sẽ khiến hắn phải hối hận.
Cảnh Thiên nhìn Hạ Kỳ Như mặt mày xám xịt thì chậm rãi giải thích.
- ta không thích em nhiễm mùi của bọn họ.
Hắn không thích cô nhiễm mùi của những người sói kia.
Tuy rất nhạt, nhưng hắn vẫn rất khó chịu.
Hạ Kỳ Như nghe vậy thì vô thức đưa tay lên gần mũi mình ngửi ngửi, mày hơi nhăn lại.
Làm gì có mùi gì đâu? Tên này dở hơi à?
“Tiểu chủ nhân, huyết tộc trời sinh căm ghét người sói, cũng ghét lên mùi hương trên người bọn họ, nên huyết tộc rất nhạy với mùi này, cô lại hay tiếp xúc với người sói nên đương nhiên bị nhiễm mùi, chỉ là nó quá nhạt nên cô không phát hiện ra thôi.”
Tiểu Hắc lại ngoi lên tìm cảm giác tồn tại, Hạ Kỳ Như nghe vậy thì bực tức nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Tiểu Hắc ở trong nhẫn không gian mà vẫn cảm thấy rét lạnh toàn thân, vì thế lại càng trốn kỹ hơn, trước đó vẫn không quên ra điều kiện với Hạ Kỳ Như.
“Tiểu chủ nhân, cô tốt nhất nên đối xử với ta tốt một chút, nếu không sau này ta không nhặt xác cho cô đâu.”
Hạ Kỳ Như: “...”
Là mi nên lo lắng hậu sự của mình trước mới đúng, đừng tưởng trốn trong nhẫn không gian là sẽ an toàn, rồi cũng có ngày ngươi phải chui ra thôi.
Đến lúc đấy ai thảm hơn ai còn chưa biết đâu.
Tiểu Hắc: “...”
- đang nghĩ gì vậy?
Cảnh Thiên thấy bé con thất thần thì lên tiếng gọi cô, Hạ Kỳ Như ngẩng đầu lên nhìn hắn.
- tôi đang nghĩ xem anh định làm gì với tôi.
- tôi sẽ không làm hại em, cho nên em không cần đề phòng tôi như thế.
Cảnh Thiên ôn hòa nói, hai tay ôm Hạ Kỳ Như không rời, giống như hắn chỉ cần nới lỏng tay một chút, Hạ Kỳ Như sẽ lại như lúc đó, cứ thế biến mất khỏi thế giới của hắn.
- vì sao anh phải cố chấp như thế, hai ta cứ như trước đó, nước sông không phạm nước giếng không được sao?
Hạ Kỳ Như thực sự không thích có mối liên kết kiểu này với Cảnh Thiên chút nào.
Cô và hắn rõ ràng có thể như hai đường thẳng song song, đường ai người nấy đi, việc ai người nấy làm, không ai phạm ai, vậy là được.
Nhưng hắn hết lần này đến lần khác cứ muốn tiến vào thế giới của cô.
Điều này khiến cô thực sự rất khó chịu, cũng rất ghét cảm giác đó.
Nó đem đến cho cô cảm giác không thoải mái cho lắm.
Thế giới của cô, chỉ cần mình cô là đủ rồi.
- không được.
Cảnh Thiên trực tiếp lắc đầu, đời này kiếp này cô đừng hòng mà thoát khỏi tay hắn.
Từ lúc nhìn thấy cô ngất xỉu ở giữa đường, ý định nhốt cô lại để cô ở bên mình đã nhen nhóm trong đầu hắn rồi, nhưng bởi vì nhiều lý do, cho nên hắn không bộc lộ mong muốn đó quá rõ ràng, cũng không hề có ý định để cô bước vào thế giới của mình.
Nhưng khi cô rời khỏi hắn, hắn mới biết hắn thật sự rất cần cô, hắn không thể để cô rời khỏi hắn được.
Cho nên Tiểu Hạ, dù em muốn hay không ta cũng sẽ không bao giờ buông tay em.