Hạ Kỳ Như không thể tự sát, Cảnh Thiên lại quản cô rất chặt, cô nhịn nửa buổi cuối cùng vẫn không nhịn được mà đá mạnh vào thành giường một cái.
Rắc.
Chiếc giường kiên cố là thế mà sau cú đá của cô liền bắt đầu rạn nứt, cô thấy thế liền bồi thêm hai cú nữa.
Rầm.
Nền nhà đột nhiên rung nhẹ một cái, giường ngủ cứ thế sụp rồi.
Tiểu Hắc: “...”
“Tiểu chủ nhân, có gì bình tĩnh nói chuyện, không nên bạo lực như thế, cô là con gái đấy.”
Hạ Kỳ Như không đáp lời nó, lại tiếp tục cầm cây đèn ngủ bên cạnh lên đập mạnh xuống đất.
Đèn ngủ không chịu nổi sự va chạm mạnh, cuối cùng lựa chọn tử trận, đi theo đồng bạn của nó.
Hạ Kỳ Như vẫn không dừng lại mà tiếp tục nhìn xung quanh, thấy đồ gì có thể đập vỡ cô đều không nương tay, Tiểu Hắc sợ gần chết, chỉ dám núp ở một góc khuyên cô, làm gì dám lượn lờ ở trước mặt nữa.
Nó cũng sợ bị cô vớ trúng lắm chứ bộ.
Rầm.
Sau khi đồ vật cuối cùng bị đạp đổ, Hạ Kỳ Như cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, cô làm như không có gì, thản nhiên đi ra ngoài đóng cửa lại, sau đó chạy tới chỗ Cảnh Thiên nói phòng hỏng rồi, hôm nay cô sẽ chiếm dụng phòng hắn, còn hắn thì đi sửa phòng cho cô.
Đúng vậy, cô chính là muốn hắn đích thân tự mình sửa cho cô đấy.
“...”
Tiểu Hắc cho là tiểu chủ nhân điên rồi mới dám yêu cầu Cảnh Thiên làm như vậy, nó không ngừng run rẩy cầu phúc cho chủ nhân nhà mình.
Nhưng điều khiến nó không ngờ tới là Cảnh Thiên lại thật sự đồng ý đi giúp cô sửa phòng thật, hắn không hề hỏi lý do vì sao căn phòng lại thảm họa như vậy, sau khi xem xét một vòng liền bắt đầu cho người dọn dẹp căn phòng, khuôn mặt vẫn ôn hòa như cũ, nhìn không ra bất cứ dị thường nào.
“...”
Tiểu Hắc lần nữa cảm thấy nghi ngờ nhân sinh sâu sắc.
Cái nhà này đều bị thần kinh à? Nó sắp không tiếp được tần số của bọn họ nữa rồi.
...
Hạ Kỳ Như phát tiết xong lại bắt đầu ngoan ngoãn trở lại, tiếp tục sự nghiệp đọc sách còn đang dang dở của mình, ừm, đó là bề ngoài, còn trong lòng cô nghĩ gì thì không một ai biết, hại Tiểu Hắc cả ngày nơm nớp lo sợ.
Bởi vì từ sau lần bị nó “vô tình” đào hố chôn mình kia, Hạ Kỳ Như không còn chia sẻ suy nghĩ của mình với nó nữa, có đôi khi cô còn phong bế nó lại, khiến nó không thể nhận thức được thế giới bên ngoài đã xảy ra những chuyện gì.
Có vài lần nó cưỡng ép chui ra thì phát hiện tiểu chủ nhân đã rời khỏi trang viên rồi, mà địa điểm cô dừng chân luôn luôn thay đổi không hề có một điểm cố định nào, có lúc thì thấy cô đang ở một nơi xa lạ, vừa âm u vừa cổ kính, có lúc lại thấy cô đang đứng ngắm nhìn giàn hoa tường vi ở một khu nhà cổ, có lúc lại thấy cô đứng trước một cánh đồng hoang vu với những họa tiết kỳ quái ở dưới chân, mà trước mặt cô là vô số linh hồn bị vây hãm trong đó, gương mặt ai cũng vặn vẹo đầy dữ tợn.
Thế nhưng Hạ Kỳ Như lại không chút sợ hãi, thản nhiên đứng đó nhìn bọn họ giơ nanh múa vuốt với mình.
“...”!!!
Tiểu Hắc tuy đã là ma mà vẫn còn bị những cảnh tượng kia dọa sợ, thế mà tiểu chủ nhân vẫn rất bình thản, ánh mắt cô còn lóe lên tia sáng kỳ dị nữa, nó thấy cô còn đáng sợ hơn cả mấy khung cảnh u ám kia nữa kìa.
Đừng bảo cô bị Cảnh Thiên ép đến điên rồi nhé.
Sau lần đó, Tiểu Hắc sợ đến mức phải quay lại nhẫn không gian lần nữa, sau này mặc kệ Hạ Kỳ Như có phong bế nó hay không, nó đều không dám tự tiện ló mặt ra ngoài, mãi tới một lần, ngay lúc cô gặp nguy hiểm đến tính mạng, nó mới lại chui ra lần nữa.
Mà lúc nó thoát ra ngoài, tiểu chủ nhân nhà nó và Tiêu Vân đã đánh nhau đến ngươi chết ta sống rồi.
Tiểu Hắc nhìn thấy Tiêu Vân vẫn sống nhăn răng thì ngạc nhiên không thôi.
Vì sao cô ta vẫn còn sống chứ?
“Cô ta không phải Tiêu Vân.”
Hạ Kỳ Như lau vệt máu trên môi, chậm rãi giải thích.
Tiêu Vân ở thế giới này đã bị Cảnh Thiên giết rồi, người đang chiếm dụng thân thể cô ta hiện giờ chính là Nguyễn Kỳ Như chân chính.
Ban đầu Hạ Kỳ Như vốn không biết cô ta đã đuổi tới đây rồi, cô vốn chỉ định ra ngoài làm chút chuyện, ai biết lại đụng phải cô ta giữa đường chứ.
Mà Tiêu Vân khi đó giống như không cần mạng vậy, thấy cô là lao đến đòi giết, hại cô suýt nữa thì bại lộ hành tung, không thể không ra ứng chiến với cô ta.
Xét về năng lực Hạ Kỳ Như hơn hẳn cô ta, nhưng không biết vì lý do gì mà mỗi khi gặp phải hàng fake này, năng lực của cô đều bị áp chế, để cô ta hết lần này đến lần khác lợi dụng sơ hở mà chạy mất.
Hạ Kỳ Như nhìn thấy nhưng lại không thể làm gì thì tức gần chết.
Làm gì có hàng fake nào lại ngồi lên đầu hàng auth như thế chứ?
Quan trọng nhất là hàng fake này còn nhăm nhe muốn hại người của cô, chuyện này tuyệt đối không thể tha thứ được.
Cảnh Thiên là của cô, chỉ mình cô mới có quyền bắt nạt hắn, còn người khác thì đừng hòng, đặc biệt là Nguyễn Kỳ Như thì càng không thể.
Cho nên mới có tình cảnh hai người đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán như bây giờ đây.
Tiểu Hắc: “...”
Tiểu Hắc nhìn thấy tiểu chủ nhân nhà mình bị thương thành dạng này thì lập tức xông ra thay cô cản lại đòn tấn công của Tiêu Vân.
Hạ Kỳ Như nhìn bóng ngươi mơ hồ trước mặt thì chớp mắt mấy cái, đến khi nhìn rõ lại thì làm gì có bóng người nào ngoại trừ mảnh vải đang bay lượn trên không trung chứ.
Cô nhìn nhầm sao?
Hạ Kỳ Như nhíu chặt mày, trong lòng dần có gợn sóng nhỏ, nhưng cô không do dự lâu, rất nhanh liền đứng dậy nói với Tiểu Hắc.
“Ngươi cầm chân cô ta, ta đi xử lý chút chuyện.”
Tiểu Hắc nghe vậy thì hốt hoảng dẫn tới phân tâm, suýt chút bị móng vuốt của Tiêu Vân xé đôi rồi, nhưng nó vẫn cố hỏi cô.
“Tiểu chủ nhân, cô muốn đi đâu?”
Hạ Kỳ Như không trả lời nó, chỉ lạnh nhạt nói tiếp.
“Tiểu Hắc, nếu ngay cả việc này ngươi cũng không làm được, vậy sau này ngươi không cần phải đi theo ta nữa.”
“Tiểu chủ nhân...”
Tiểu Hắc nhận ra lần này cô thật sự nghiêm túc nên khiếp sợ không thôi.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cô vậy hả?
Thế nhưng Hạ Kỳ Như sớm đã rời khỏi đó rồi, làm gì còn thời gian trả lời nó nữa.
Cô đã nói thế giới này sẽ có vấn đề, nhất định sẽ có chuyện gì đó sẽ xảy ra.
Quả nhiên điều đó đã đến rồi.
Nguyễn Kỳ Như và Hạ Kỳ Như có bát tự giống nhau, linh hồn giống nhau, thế nên việc cô ta có thể giả dạng cô để lừa Cảnh Thiên hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
Kiếp trước Tiêu Vân lợi dụng cái lục lạc của nguyên chủ để thao túng tộc người sói, thậm chí là đánh lừa cả Cảnh Thiên, khiến hắn cho rằng cô ta thật sự là Kiều Dương mà tiếp cận hắn, từ đó biết được bí mật mà hắn đang che giấu để tiết lộ cho Brian biết.
Điểm yếu bị bại lộ, Cảnh Thiên bị người ta dùng thuật cổ cướp hết sức mạnh, cái chết đối với hắn chỉ là chuyện sớm muộn.
Mà Tiêu Vân và Brian lại trở thành cầu nối giữa huyết tộc và người sói, trở thành giai thoại đẹp lưu truyền đến ngàn năm sau.
Hạ Kỳ Như mất một thời gian khá dài mới tra ra được những chuyện này.
Hơn nữa cô còn biết được kết cục ở thế giới này của Cảnh Thiên sẽ thảm hơn so với kiếp trước rất nhiều, cho nên cô bằng mọi giá phải kéo hắn lại.
Đây có khả năng chính là cơ hội cuối cùng của cô để cứu vớt hắn.
Cho nên cô tuyệt đối không thể chùn bước.