Hạ Kỳ Như nhìn vẻ mặt thong dong trấn định không hoảng không vội kia của Cảnh Thiên, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành.
Hắn bình tĩnh quá mức cho phép rồi, giống như...
Hắn sớm đã biết hết tất cả những chuyện này sẽ xảy ra, cũng đã sớm biết cô sẽ đến tìm hắn vậy.
Nhưng mới mấy phút trước hắn vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra cơ mà, vì sao bây giờ lại giống như cái gì cũng biết vậy?
- bé con, đừng sợ.
Cảnh Thiên thấy cô nhíu mày thì vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô như đang dỗ dành trẻ con, mà hắn quả thật vẫn luôn xem cô như đửa trẻ con khó bảo mà nuôi dưỡng, cưng chiều.
Hạ Kỳ Như mím môi không đáp lời hắn, đôi mắt đẹp thi thoảng lại liếc nhìn xung quanh như đang tìm kiếm cái gì đó.
“Tiểu tỷ tỷ đang tìm ta sao?”
Duy Vũ đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô cười nhe nhởn, điều kỳ lạ là ngoại trừ cô ra thì không một ai thấy cậu nhóc nữa.
Hạ Kỳ Như: “...”
Hạ Kỳ Như nhìn Duy Vũ với vẻ mặt ghét bỏ.
“Nhóc là thần chết, ta tìm nhóc làm gì?”
Nhìn ta giống thiểu năng lắm à?
“...”
“Tiểu tỷ tỷ, thật không ngờ tỷ lại là người như vậy, vừa lừa được trái tim thiếu nam nhà người ta liền muốn qua cầu rút ván.”
Duy Vũ thấy cô kỳ thị mình thì giơ tay ôm lấy ngực, vẻ mặt vừa ai oán vừa đau lòng như bị cô phụ tình vậy.
“...”
Khóe miệng Hạ Kỳ Như giật giật, nếu không phải điều kiện không cho phép, cô sớm đã đạp tên nhóc bên cạnh bay xa vạn dặm rồi.
Đến giờ vẫn còn tâm trạng để đùa cợt, cô phục rồi.
“Được rồi, ta không trêu tỷ nữa.”
Duy Vũ không vì bị Hạ Kỳ Như ghét bỏ mà tức giận, cậu thu lại vẻ cười cợt trên mặt, nghiêm túc nói.
“Tiểu tỷ tỷ, ta chỉ muốn nhắc tỷ một câu, trở về và cứu Cảnh Thiên, tỷ chỉ được chọn một.”
Hạ Kỳ Như im lặng một chút rồi đột nhiên nói.
“Hạ Lăng, có giúp ta kéo dài thời gian được không?”
Không sai.
Duy Vũ chính là Hạ Lăng, là cậu nhóc thần chết mà cô gặp ở thế giới trước.
Khi đó Hạ Kỳ Như vì muốn có tay trong ở Âm giới nên đã nhẫn tâm lừa gạt cậu nhóc ngây ngô còn chưa trải sự đời như Hạ Lăng về phe mình, sau còn dàn cảnh bản thân cứu cậu ta thoát khỏi kiếp nạn bị Bạch Vô Thường trừng phạt vì dám giúp Cảnh Thiên, thế nên hiện tại Hạ Lăng cực kỳ nghe lời cô, chuyên gia giúp cô đánh lạc hướng Hắc Bạch Vô Thường, còn giúp cô tìm ra cánh cổng không thời gian sớm hơn dự định nữa.
Chỉ là đúng lúc này thì lại có biến, thế nên cô chỉ có thể lùi thời gian trở về muộn một chút.
Dù sao đã chậm trễ lâu như vậy rồi, chậm trễ thêm một lúc nữa cũng không sao.
“Được rồi, ta sẽ cố gắng hết sức có thể, mặc dù ta đoán tỷ đã biết rồi nhưng ta vẫn nhắc nhở tỷ một câu, Brian là người đến từ thế giới thứ ba, tỷ cẩn thận một chút.”
Hạ Lăng nói xong liền lập tức rời đi, trước đó vẫn không nhịn được mà thở dài một cái, ai bảo cô là tiểu tỷ tỷ mà cậu yêu quý nhất chứ, cậu không giúp cô thì giúp ai đây.
Haiz...
Hạ Lăng vừa rời đi, Tiểu Hắc liền bay đến, lặng lẽ quấn bên cổ tay cô.
Brian và Nguyễn Kỳ Như không biết bị nó lừa đi đâu rồi, giờ vẫn không thấy tăm tích.
Hạ Kỳ Như hài lòng nhìn nó.
“Tốt lắm, cuối cùng cũng làm được một việc ra hồn rồi.”
- Eric, ngươi nghĩ ngươi vẫn có thể thoát khỏi đây sao?
Huyết vương nhìn Cảnh Thiên tự tin như vậy thì hơi e dè.
Dù bốn phía đều là đường chết, thế nhưng hắn lại vẫn cực kỳ thong dong trấn định, hoàn toàn không có dáng vẻ của người thua cuộc nên có, điều này khiến ông ta cảm thấy cực kỳ bất an.
Thủ đoạn của người này ông ta đã từng nếm thử, hoàn toàn không muốn trải nghiệm thêm lần nữa.
Huyết vương vừa có ý lùi bước, giọng nói của Brian liền vang lên bên tai ông ta, bởi vì hắn không đến kịp nên chỉ có thể dùng thuật truyền âm tác động lên Huyết vương.
“Huyết vương đại nhân, hôm nay ngài lật bài ngửa với hắn, ngài nghĩ hắn sẽ bỏ qua cho ngài sao?”
Huyết vương nghe vậy liền ngây người.
Đúng vậy.
Hôm nay ông ta đã chính thức trở mặt hoàn toàn với Cảnh Thiên rồi, cho dù bây giờ ông ta lùi bước, hắn vẫn sẽ làm như không có gì mà tha cho ông ta sao?
Nhưng mà...
Lực lượng của hắn ta thực sự rất cường đại, ông có thể nắm chắc bao nhiêu phần thắng trong tay chứ?
Thấy Huyết vương vẫn do dự, Brian liền tung chiêu cuối.
“Đại nhân, ngài không cần phải sợ hãi như thế, chỉ cần làm theo lời ta nói, mọi chuyện nhất định sẽ thành công. Vị kia hạ đài như thế nào thì Eric hắn cũng sẽ hạ đài y như vậy.”
Vị kia?
Huyết vương như nhớ tới cái gì đó, trong lòng lập tức cân bằng trở lại.
Vị kia ban đầu cũng giống Eric bây giờ, cực kỳ kiêu căng ngạo mạn, nhưng hắn ta không phải sau đó vẫn phải chết thảm hay sao?
Càng huống hồ Eric hiện tại chỉ là một người học đòi theo vị kia, khắp người đều là sơ hở, ông ta việc gì phải sợ hắn chứ.
Huyết Vương nghĩ vậy liền liếc nhìn xung quanh ra hiệu, bao quanh Cảnh Thiên và Hạ Kỳ Như tức thì xuất hiện vô số người, mà mặt đất dưới chân họ cũng xuất hiện một đồ án với những đường vân kỳ lạ đang tiến thẳng đến chỗ cô và Cảnh Thiên.
M* kiếp!
Hạ Kỳ Như vừa nhìn thấy trận pháp kia thì chửi thề một câu.
Đấy cmn là thuật truyền tống, huyết tộc từ khi nào đã học được chiêu này rồi?
Hạ Kỳ Như thấy các đường vân dưới chân sắp hợp nhất lại với nhau thì cấp tốc cắn rách ngón tay mình rồi lấy ra hai lá bùa trống, bắt đầu vẽ những họa tiết kỳ lạ lên đó, sau khi làm xong liền đập nó lên người Cảnh Thiên và mình, cô vừa làm xong thì trận pháp dưới chân cũng sáng lên, dịch chuyển bọn họ tới một địa điểm khác.
...
Aaaa!
Tiếng gào thét như lợn bị chọc tiết của Huyết vương đột nhiên vang lên, âm vang đến mức dọa cho chim chóc và động vật nhỏ gần đó chạy tán loạn.
Hạ Kỳ Như nghe vậy liền mở mắt ra nhìn xung quanh, cô phát hiện ra bản thân và Cảnh Thiên đã bị đưa tới kết giới ở lâu đài cổ rồi, mà Huyết vương hiện tại đang ở rất sát kết giới, bởi vì lúc ông ta đáp đất có chạm vào kết giới kia nên bị lực lượng của nó ăn mòn da thịt, ông ta đau đến mức chửi thề ra miệng.
- khốn khiếp.
Khốn khiếp?
Hạ Kỳ Như liếc nhìn thảm cảnh của mấy người đi cùng ông ta, vẻ mặt hơi trào phúng.
Ông ta nên cảm thấy may mắn vì bản thân chỉ mất vài miếng thịt thôi đấy.
Giống như muốn chứng thực lời nói của cô, Huyết vương vừa quay đầu liền thấy người của mình đang ở bên kia kết giới ra sức đập lên tấm màn vô hình trước mắt, phía sau lưng họ là vô số linh hồn đang tiến tới gần...
Huyết vương: “...”
- đại nhân, cứu bọn ta với...đại nhân...
Huyết vương nghe thấy tiếng kêu của mấy huyết tộc ở bên trong kết giới thì cố ý phớt lờ, để mặc bọn họ bị những oán linh kia xâu xé từng đến vụn xương cũng chẳng còn.
Dù sao mạng ông ta còn khó giữ, hơi đâu đi vào chỗ chết để cứu bọn chúng chứ.
- Kiều Dương, ngươi rốt cuộc đã làm gì hả?
Huyết Vương giữ chặt bàn tay bị ăn mòn đến máu thịt mơ hồ kia, vẻ mặt tái mép mà liên tục giật lùi ra sau, chỉ mong cách hai người trước mặt càng xa càng tốt.
Hạ Kỳ Như nhàn nhạt liếc nhìn hắn.
- ta chỉ làm chuyện mà các người định làm với bọn ta thôi.
Lá bùa mà cô dán lên bản thân và Cảnh Thiên là bùa đảo nghịch, theo đó người bị vây trong trận pháp và người tiến hành trận pháp sẽ bị hoán đổi vị trí cho nhau.
Đối với kỹ thuật dùng bùa và vẽ trận pháp của mình, cô trước giờ vẫn luôn rất tự tin, cho nên lúc đó mới có thể ra quyết định nhanh như thế.
Chỉ là lúc nhìn thấy mấy người thi triển trận pháp dần dần chết đi kia, cô vẫn không nhịn được mà sợ hãi một phen, nếu ban nãy tốc độ của cô chậm một chút, chỉ e lúc này người ở bên trong đó đã là cô và Cảnh Thiên rồi.
Nhưng dù vậy thì tình hình hiện tại của Cảnh Thiên cũng không khá quan cho lắm.
Tuy cô có động tay động chân lên màn chắn này một ít, nhưng cô vẫn cực kỳ lo ngại.
Nếu Cảnh Thiên ở quá gần kết giới, năng lực của hắn sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều.
Bởi vì...
Cảnh Thiên hắn vốn không phải huyết tộc thuần chủng, hắn là nhân loại bị huyết tộc đồng hóa mà thành, nhưng thứ khiến hắn có thể chân chính tiến hóa thành huyết tộc thuần chủng lại không phải đột biến gen gì đó mà là dựa vào một thánh khí cổ hình chiếc lông vũ.
Không ai rõ nguồn gốc của thánh khí này, Hạ Kỳ Như tìm hiểu rất lâu cũng chỉ biết nó được tìm thấy trong cuộc chiến chén thánh cách đây khoảng mười nghìn năm trước, nhưng mãi đến ba nghìn năm sau nó mới có chủ nhân, chính là vị huyết vương tiến hóa từ nhân loại kia.
Nhưng cái giá phải trả khá chát, sau khi tại vị được khoảng một nghìn năm, vị huyết vương kia bị thánh khí phản phệ nên chết.
Nguyên do là thánh khí này được tạo nên bởi máu của con người và huyết tộc mà thành, thế nên nó cực kỳ khát máu, luôn phải cho nó tắm máu tươi thường xuyên mới có thể áp chế được nó.
Ban đầu vị huyết vương kia còn miễn cưỡng lấy máu người cho nó, nhưng sau hắn cảm thấy việc này quá tàn nhẫn nên đã đổi thành máu động vật.
Thế nhưng thánh khí dễ gì chấp nhận loại máu cấp thấp đó, vì thế nó và vị huyết vương kia giằng co suốt một thời gian dài, sau cùng vị huyết vương kia bị thánh khí dày vò mà trở nên suy yếu hẳn. Lúc này bí mật về thánh khí cũng bị bại lộ, huyết tộc thuần chủng liền lợi dụng cơ hội đó mà tiêu diệt vị huyết vương kia, chấm dứt một nghìn năm trị vì của hắn.
Sau khi vị huyết vương kia hạ đài, thánh khí từng qua tay rất nhiều người, thế nhưng không một ai có thể khống chế nổi nó, sau cùng bọn họ quyết định phong ấn nó lại đồng thời xóa bỏ mọi dấu vết liên quan đến nó, mãi cho tới khi Cảnh Thiên phát hiện và tìm ra nó lần nữa.
Chỉ là thánh khí tuy có thể ban cho người khác sức mạnh, nhưng nó cũng đồng thời có thể tước đi sức mạnh của người đó bất cứ lúc nào.
Mà những linh hồn bên trong kết giới kia chính là những người đã bỏ mạng trong tay nó, cho nên thánh khí ở trong tay ai, người đó liền sẽ chịu sự trả thù tàn khốc của những oán linh này.
Hạ Kỳ Như bởi vì phát hiện ra điểm này nên đã cố ý tới đây xử lý qua kết giới, nhưng đó cũng chỉ là kế sách tạm thời mà thôi.
Cô cần phải ép Cảnh Thiên hủy ký kết khế ước với nó.
Mọi phản phệ do đơn phương hủy khế ước sẽ do cô gánh chịu.
Dù sao chỉ cần hắn còn sống cô cũng không chết được.