Đang tiếc Hạ Kỳ Như vui mừng chưa bao lâu đã lại xụ mặt xuống.
Có thịt ăn thì sao chứ?
Cô cũng không thể như những chú chó khác cứ thế gặm ăn luôn đúng không?
Lúc đấy hình tượng của cô biết để đi đâu chứ?
Vì bảo vệ hình tượng cao quý của mình, Hạ Kỳ Như chỉ có thể ngồi yên nhìn Cảnh Thiên chăm chú.
- ngươi không thích ăn thịt?
Cảnh Thiên thấy Hạ Kỳ Như không ăn thì nhíu mày, không phải loài sói đều thích ăn thịt à?
Không lẽ cô là ngoại lệ?
Hạ Kỳ Như nghe hắn hỏi liền lắc đầu, Cảnh Thiên lại hỏi cô.
- thế vì sao ngươi không ăn?
Hạ Kỳ Như yên lặng đẩy miếng thịt sang chỗ hắn, ý muốn hắn cắt cho mình.
Cảnh Thiên lại không hiểu ý cô, hắn tưởng miếng thịt có vấn đề, lập tức sai người đem đi đổi.
Nhưng khi đưa đến đĩa thứ hai, Hạ Kỳ Như vẫn đẩy về chỗ hắn, lần này còn cố gắng khoa chân múa tay để miêu tả cho hắn hiểu, nhưng Cảnh Thiên vẫn như cũ, hoàn toàn không hiểu cô muốn nói gì với mình, thế lại đem đi đổi, từ đĩa nọ sang đia kia, từ thịt bò sang thịt lợn...
Hạ Kỳ Như: “...”
Không thể biến thành người đã khổ rồi, giờ lại còn không thể nói chuyện nữa.
Có ai khổ hơn cô không hả trời.
Hạ Kỳ Như đưa móng vuốt nhỏ lên ôm lấy mặt mình, vẻ mặt cực kỳ bất lực.
- nhóc con, không lẽ ngươi muốn ăn thịt sống?
Cảnh Thiên bừng tỉnh, lập tức cho người chuẩn bị một đĩa thịt bò sống đến cho cô.
Hạ Kỳ Như nghe thấy thịt sông liền lắc đầu nguầy nguậy.
Cuối cùng cô từ bỏ giao tiếp với hắn, lặng lẽ ôm lấy miếng thịt trước mặt không cho người đầu bếp đem nó đi.
Vị đầu bếp kia liền nhìn sang Cảnh Thiên, thấy hắn phẩy tay liền lùi lại không lấy đĩa đồ ăn đi nữa đồng thời quan sát hành động tiếp theo của cô, nhưng cô chỉ ôm miếng thịt như thế, cũng không có động tác nào khác.
Cảnh Thiên thấy vậy thì nhìn cô hồi lâu, sau cùng bừng tỉnh, lập tức cho người đem dao nĩa đến, sau khi cắt thịt ra từng miếng nhỏ mới đưa cho Hạ Kỳ Như.
Kết quả lại đổi được quả lườm muốn cháy mắt của con nhóc đối diện, Cảnh Thiên nhìn cô mỉm cười ôn hòa. truyện đam mỹ
- ta xin lỗi.
Hừ.
Hạ Kỳ Như hừ lạnh, lúc này mới giơ cái móng vuốt nhỏ ra mà cầm từng miếng thịt lên ăn.
Tuy không ưu nhã như con người, nhưng so với lúc gặm một miếng thịt mà ăn thì đẹp hơn nhiều.
Cảnh Thiên nhìn Hạ Kỳ Như, đột nhiên có chút buồn cười.
Xem ra con nhóc này cũng khá là coi trọng hình tượng của mình đấy.
Hạ Kỳ Như đương nhiên xem trọng hình tượng của mình.
Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, hình tượng tuyệt đối không thể mất.
Kể cả có thành chó... sói thì bà cũng phải sống chết mà bảo vệ lấy hình tượng của mình.
Mà nói mới nhớ, không biết thân thể này lúc biến thành người có đẹp không nữa.
Mà nhìn nguyên thân của cô ấy, cũng đẹp đấy chứ, cả góc nghiêng lẫn góc chính diện, hơn nữa nhìn đúng là có chút không giống chó sói cho lắm, nhìn có chút đáng yêu, nhất là bộ lông trắng dày kia, Hạ Kỳ Như nhìn mà cũng muốn sờ.
Vì thế lúc Cảnh Thiên đi vào liền nhìn thấy Hạ Kỳ Như nằm trên giường, hai cái chân trước ôm lấy cái đuôi của mình, sờ đến vô cùng thoải mái.
“Tiểu chủ nhân đừng sờ nữa, Cảnh Thiên đang nhìn cô đó.”
Hạ Kỳ Như nghe Tiểu Hắc nói thì giật mình, lập tức thả tay ra, bày ra tư thế ngồi tiêu chuẩn của loài sói.
Tiểu Hắc: “...”
- nhóc con, đến giờ thay thuốc rồi.
Cảnh Thiên trấn định đi tới ôm cô đi xuống lầu.
Vết thương trên bụng Hạ Kỳ Như là do dao bạc có pha thêm tạp chất, là khắc tinh của cả người sói lẫn huyết tộc gây ra, lúc trước nguyên chủ cũng vì không được chữa trị kịp thời mà mất nửa cái mạng, sức mạnh vì thế mà cũng không còn như xưa, mà người sói mất đi sức mạnh sẽ chẳng khác gì phế nhân cả.
Hạ Kỳ Như nhớ đến bộ dạng tàn tạ kia của nguyên chủ, cả người hơi run lên, cực kỳ ngoan ngoãn phối hợp.
“...”
#Ta nghi ngờ tiểu chủ nhân tích cực chữa trị như vậy là vì sợ để lại sẹo, nhưng ta không có chứng cứ.#
...
Sau khi tiễn bác sỹ đi, đại quản gia đi tới chỗ Cảnh Thiên, vẻ mặt hơi lo lắng nói.
- đại nhân, đó là người sói đó, ngài vì sao lại muốn cứu nó chứ? Nếu để các thân vương biết được không phải lại có cớ gây khó dễ cho ngài hay sao?
Công tước đại nhân tính cách ôn hòa, lại không thích tranh đấu, nếu không phải ngài ấy được huyết vương coi trọng, không biết đã bị các thân vương khác giết chết mấy lần rồi.
Thân vương có địa vị cao hơn công tước, cũng có tư cách thừa kế ngôi vị huyết vương hơn công tước, thế nhưng huyết vương lại ghi tên Cảnh Thiên vào danh sách những người sẽ thừa kế ngôi vị huyết vương, còn xếp trên cả những thân vương khác nữa, mấy người đó có thể không ghi hận sao?
Thế mà giờ ngài ấy lại còn đi nhặt một con sói con không rõ thân phận về đây, công tước đại nhân ngài đây là chê mạng mình quá dài à?
- vậy thì nghĩ cách để bọn họ không biết thôi, hơn nữa...ngươi nhìn con nhóc đó giống chó sói không?
Cảnh Thiên vẫn rất ôn hòa, đại quản gia nhìn Hạ Kỳ Như, hơi ấp úng.
- cái này...
Xác thực là không giống lắm, nhìn càng giống một chú chó cảnh hơn.
Hơn nữa trên người cô cũng không có khí tức đặc trưng mà người sói nên có, nếu không phải nhìn thấy vết thương trên người cô không đúng, đại quản gia cũng không biết chú chó con mà công tước nhặt về lại là một con sói.
Nhưng dù vậy ông ta vẫn rất lo lắng cho công tước nhà mình.
Người sói kia vẫn nên tìm cách đưa đi càng nhanh càng tốt.
Dù sao người sói với huyết tộc trước giờ như nước với lửa, mỗi lần thấy nhau đều hận không thể băm chết đối phương, làm gì có chuyện ngồi cùng nhau nói chuyện chứ.
Hạ Kỳ Như: “...”
Đây là phân biệt chủng tộc một cách trắng trợn luôn đó!!!
Tiểu Hắc đâu xiên chết ông ta cho ta.
Tiểu Hắc: “...”