“Tiểu chủ nhân, cô không ở trang viên mà mò ra đây làm gì vậy?”
Tiểu Hắc tò mò nhìn Hạ Kỳ Như, Hạ Kỳ Như cũng vẻ mặt mê man nhìn nó.
Cô nào biết được, đang ngồi trêu đại quản gia thì đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi gọi mình đi đến nơi này.
Vì thế cô liền đến đây thôi.
Tiểu Hắc: “...”
Tiểu Hắc luôn cảm thấy Hạ Kỳ Như cố ý đến đây, nhưng nó lại không rõ mục đích vì sao cô lại làm như thế.
Hơn nữa...
“Tiểu chủ nhân, tuy cô có bùa phòng vệ, nhưng cô cũng không thể đem cái đuôi xù kia rêu rao khắp nơi được, đúng không?”
Tiểu Hắc nhìn cái đuôi to xù đang lắc qua lắc lại ở trước mắt, lòng kìm không đặng cũng muốn sờ một cái.
Dù sao nhìn nó cũng rất mềm.
Tiếc thay nó lại chỉ là một mảnh vải, cái đuôi kia lại là của tiếu chủ nhân nhà nó, thích đến mấy nó cũng không dám sờ.
Nó vẫn tiếc mạng mình lắm.
“Ngươi tưởng ta muốn thế chắc.”
Hạ Kỳ Như nạt lại Tiểu Hắc.
Ta mà thu nó lại được, ta đã sớm làm rồi, còn cần ngươi nhắc nhở sao?
Tuy Hạ Kỳ Như cũng rất thích cái đuôi xù cũng như bộ lông mềm mại này của mình, nhưng chết ở chỗ Cảnh Thiên cũng rất thích, lần nào về cũng muốn sờ lông cô khiến cô hồ nghi Cảnh Thiên nhặt mình về chỉ vì bộ lông của mình mà thôi.
Hạ Kỳ Như nghĩ đến đây lại bất giác ôm lấy cái đuôi của mình mà vuốt ve không thôi.
Nhất định phải bảo vệ cái đuôi nhỏ thật tốt, sau này kể cả có là Cảnh Thiên muốn thì cô cũng không cho hắn sờ nữa.
Tiểu Hắc: “...”
Nó nghi ngờ cô mới là người cuồng bộ lông của mình.
Tiểu Hắc không nhịn được mà chửi thề.
Cmn, là đứa nào ngày trước thề sống thề chết nói bà là người không phải chó hả? Là đứa nào????
Rồi cả đứa nào ngày nào cũng gào thét muốn xé xác nó vì chê bộ lông trên người quá vướng víu rườm rà hả?
Tiểu chủ nhân, cô có thấy mặt mình đau không?
“Ta là sói, không phải chó.”
Hạ Kỳ Như lựa chọn điếc có chọn lọc, hoàn toàn phớt lờ câu châm chọc của Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc: “...”
Sói với chó có gì khác biệt sao?
Ta biết bình thường cô hay chửi người khác là chó, là bởi cô không nghĩ tới có ngày mình sẽ thành chó nên bây giờ cô mới phủ nhận thân thế của mình đúng không?
Hạ Kỳ Như: “...”
Bà nhắc lại lần nữa, bà là sói, không phải chó, ok?
Ngươi có thấy con chó nào đẹp như bà không hả?
Mỗi lần Hạ Kỳ Như nói câu này xong, đều luôn cảm thấy bản thân đang mắng mình.
Nhưng khi Tiểu Hắc lên tiếng cô vẫn không nhịn được mà bật lại mấy câu.
“Tiểu chủ nhân có giỏi thì bỏ đuôi ra cùng ta nói chuyện đi.”
Vừa ôm đuôi vừa nói chuyện, cô không thấy kỳ cục à?
“Không.”
Tại sao ta phải bỏ, đuôi của ta, ta phải giữ chứ.
“...”
Tiểu Hắc còn định nói gì đó, mà phía dưới đột nhiên có động tĩnh, vì thế nó liền ngưng cuộc khẩu chiến lại mà ngó xuống dưới trước, Hạ Kỳ Như cũng cảm nhận được nên thuận thế nhìn xuống theo.
Lại nói bởi vì cái đuôi của cô quá rêu rao, ở trong bóng đêm cực kỳ nổi bật, thế nên Hạ Kỳ Như quyết định dán thêm một lá bùa ẩn thân nữa.
Cô vừa dán xong, một lúc sau, ở dưới gốc cây cô đang ngồi đột nhiên có một bóng người lướt qua, phi nhanh về phía trước.
Một người rồi hai người, sau đó là rất nhiều người.
Nếu không phải thị giác cùng thính giác của cô vượt xa người bình thường, cô cũng không thể nhìn thấy bọn họ được.
Mà những người này đều là...người sói.
Bọn họ dường như cũng giống như cô, là bị thứ gì đó gọi tới.
Hạ Kỳ Như vừa định đuổi theo đám người sói kia thì đột nhiên có thứ gì đó lướt qua bên cạnh cô, Hạ Kỳ Như bị hắn dọa cho một trận, suýt thì ngã xuống dưới.
Má nó, tính hù chết người hay gì mà lại đi không tiếng động như thế?
Mà mấy bóng đen này không đi ngay mà dừng lại ngay cạnh Hạ Kỳ Như khiến khung cảnh có chút quỷ dị.
- này ngươi có cảm thấy có thứ gì đó đang ở cạnh chúng ta không?
Một bóng đen đột nhiên lên tiếng dò hỏi, bóng đen còn lại thành thật lắc đầu.
- không có.
- không lẽ là ta nghĩ nhiều?
Bóng đen đầu tiên vừa nói vừa đưa tay lên xoa cằm, bóng đen thứ hai liền nạt hắn.
- còn không đi nhanh chúng ta sẽ bị thân vương xé xác đấy.
- ta đi ngay.
Bóng đen đầu tiên nghe vậy liền vội vã chạy đi, chỉ là hắn vừa định thuấn di, hai chân như bị mắc dây mà ngã chổng vó xuống đất.
- mẹ kiếp, là đứa nào đá ông hả?
Tiếng của bóng đen kia vang vọng khắp khu rừng, bóng đen còn lại liền đập vào đầu hắn.
- ngươi muốn chết à? Gào to thế làm gì?
- nhưng mà...
- còn không đi nhanh.
- ta biết rồi.
Bóng đen kia ủy khuất đứng dậy rồi lật đật chạy theo sau đồng bạn kia của mình, trước khi đi vẫn không quên quay lại nhìn xung quanh.
Vì sao hắn lại cảm thấy có người đang nhìn mình là thế nào?
Đáng sợ quá.
Tiểu Hắc: “...”
Không chỉ nhìn đâu, mà còn đánh ngươi nữa đấy.
...
Đợi mấy bóng đen kia đi rồi, Hạ Kỳ Như mới ôm đuôi mình mà bắt đầu suy nghĩ chuyện nhân sinh.
Hôm nay người sói và huyết tộc có cuộc quyết chiến ở đây à?
Không đúng, nếu là cuộc chiến giữa hai chủng tộc thì Hạ Kỳ Như cô vì cớ gì lại bị thu hút tới đây chứ?
Hạ Kỳ Như nghĩ rồi nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra một điểm.
Kiều Dương tuy nhu nhược, nhưng cô ấy có một năng lực mà không ai có được đó chính là triệu hoán những người sói khác, thế nên tuy cô ấy chỉ có một mình, nhưng những người sói khác vẫn sợ cô ấy mà không dám ép cô làm những điều cô ấy không thích.
Mà một một người sói có khả năng triệu hoán tộc người của mình thì không lý nào lại bị triệu hoán ngược lại được. Trừ phi người sói triệu hoán cô ấy ở một đẳng cấp cao hơn.
Nhưng trong tộc người sói, đẳng cấp của Kiều Dương là cao nhất rồi, vậy hiện tại người triệu hoán tộc người sói là ai?
Hạ Kỳ Như nghi ngờ sự kiện này chính là điểm mấu chốt khiến nguyên chủ bị đồng tộc đuổi giết, dù sao thời điểm đó Kiều Dương đã bị mất hết sức mạnh, phải ngủ đông một thời gian dài mới khôi phục được chút ít sức mạnh ban đầu, nhưng chỉ có thể đảm bảo giúp cô ấy duy trì sự sống, còn triệu hoán gì đó?
Ha ha!
Nếu có thể triệu hoán cô ấy đã sớm làm để gọi người tới cứu mình rồi, còn nằm im chờ chết sao?
Mặc kệ nguyên do tối nay hai phe này tụ tập vì lý do gì, cô cũng phải dụ người sói đi trước, tránh cho sau này lại bị cõng nồi oan mà không rõ lý do.
Hạ Kỳ Như vừa nghĩ vậy liền nhớ lại cách thức triệu hoán người sói của nguyên chủ ngày trước.
Nhưng cô chưa kịp thực hiện, miệng đã bị người ta bịt chặt, sau đó tay chân cũng bị giữ lại.
Một giọng nói ôn hòa vang lên bên cạnh cô.
- bé con, bọn họ nhất định phải chết, ngươi đừng phí công vô ích nữa.
Hạ Kỳ Như: “...”
Cmn, là Cảnh Thiên!!!!
Vì sao hắn nhìn ra cô, không phải cô đã dán bùa ẩn thân rồi sao?
Rốt cuộc là vì sao hả?
Có chút khủng hoảng rồi đấy....
Tiểu Hắc đâu, cứu bà nhanh lên!!!
Hạ Kỳ Như vừa gào trong đầu xong đã thấy Tiểu Hắc bay phấp phới trong tay Cảnh Thiên rồi.
- bé con, bùa hộ mệnh của ngươi, ta tạm thời thu lại nhé.
Hạ Kỳ Như: “...”
Cmn, bà biết ngay mà.
Thế giới này nhất định sẽ có vấn đề.
Cảnh Thiên sao có thể là một tên đần được chứ?
Giờ cô đánh chết hắn liệu còn kịp không?
Tiếng kêu thảm ở phía xa xa nói cho cô biết.
Không kịp rồi.
Hạ Kỳ Như không dùng được phương pháp triệu hoán kia, bản thân và Tiểu Hắc lại bị Cảnh Thiên khống chế.
Trong lòng ôm một cục tức to đùng, thế nên ngay khi Cảnh Thiên vừa nới lỏng tay, cô liền quay lại cắn một cái lên cổ tay hắn rồi giật lấy Tiểu Hắc về.
- bé con, ta đã cứu ngươi đấy, ngươi đối xử với ân nhân của mình như vậy sao?
Cảnh Thiên nhìn dấu răng trên cổ tay mình, mặt không cảm xúc nhìn cô.
Cứu cái đầu ngươi.
Đây là cứu sao?
Đây là hại cô thì có.
Vốn không phải cõng nồi rồi, giờ lại phải cõng tiếp.
Hắn nhất định là cố ý.
“Tiểu chủ nhân, ta khuyên cô nên chạy trước thì hơn, thực lực hiện tại của hắn cao hơn cô nhiều.”
Tiểu Hắc được tự do liền quấn trở lại vào cổ tay Hạ Kỳ Như, đồng thời lên tiếng thúc giục cô.
Hạ Kỳ Như lừ mắt nhìn nó.
Ngươi tưởng ta không muốn chắc, vấn đề là ta hiện tại không chạy được.
Hai chân giống như đeo chì vậy, không cách nào cử động.
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết đây lại là một tác phẩm mới của Cảnh Thiên rồi.
Ta hận.