Theo lời Triệu thúc nói, thì lần thanh tẩy đầu tiên là đau đớn nhất, sau dần sẽ giảm xuống.
Hạ Kỳ Như ban đầu còn chịu đựng được, nhưng càng về sau càng đau, có mấy lần suýt không chịu được mà kêu ra tiếng, còn suýt tự làm tổn thương đến chính mình.
Không được, cô không thể làm thế.
Cô có thể vượt qua được.
“...”
Tiểu Hắc cũng phục cô rồi.
Nếu là người khác, họ sớm đã gào khóc thê thảm thậm chí là tự sát cho xong.
Tiểu chủ nhân thì hay rồi, càng về sau càng bình tĩnh.
Có đau thế nào cũng kiên cường chịu đựng.
Rõ ràng chỉ là một cô gái nhỏ bé, ý chí lại mạnh mẽ hơn cả đàn ông.
Tiểu Hắc muốn giúp cô giảm bớt cơn đau nhưng nó lại chỉ là một mảnh vải, nó có thể làm gì chứ.
...
Hạ Kỳ Như cũng không biết bản thân hôn mê từ bao giờ, nói chung lúc cô tỉnh lại, trong phòng đã lên đèn, hơn nữa cô còn phát hiện bản thân đang nằm trong lòng ai đó, sau lưng mát lạnh, nhất là chỗ vết thương, vừa mát vừa ngưa ngứa, Hạ Kỳ Như vô thức đưa tay lên muốn gãi, nhưng lại bị một cánh tay khác giữ lại, một giọng nói trầm ấm cũng vang lên sau đó.
- đừng động đậy.
Hạ Kỳ Như trì độn một lúc mới phát hiện có điểm không đúng.
Phòng cô có dán bùa phòng hộ mà!!!!!!
Thế ai đang ở cùng cô đây?
Hạ Kỳ Như lập tức đứng dậy, giơ con dao găm về phía đối diện, sau khi phát hiện ra người đến là Cảnh Thiên thì nghi hoặc.
- sao huynh vào đây được?
Cảnh Thiên không trả lời cô mà kéo cô lại, tiếp tục bôi thuốc cho cô.
Hạ Kỳ Như muốn phản kháng, nhưng cuối cùng lại để yên, tiếp tục hỏi hắn.
- huynh tới đây lâu chưa?
- cũng khá lâu rồi.
Hơn nữa lúc hắn tới cô đã mất đi ý thức, đang nằm dưới sàn, máu từ cánh tay cô chảy ra thành vũng nhỏ trên sàn nhà, nếu hắn không tới nhanh cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
Hạ Kỳ Như cũng không nhớ có chuyện này, dù sao cơn đau này đã vượt qua giới hạn chịu đựng của con người, cô lại không có thuốc tê, chịu đau giỏi đến mấy cũng sẽ có lúc không khống chế được hành động của bản thân.
Tiểu Hắc khi đó can cô không được nên đành đi tìm cứu viện.
Nói chung, theo lời Tiểu Hắc nói chính là Hạ Kỳ Như cô lại vừa từ Quỷ Môn Quan trở về lần nữa.
Hạ Kỳ Như: “...”
“Thế nên là ngươi đã mở cửa cho hắn vào đúng không?”
“Tiểu chủ nhân, ta làm vậy chỉ vì cô thôi.”
Tiểu Hắc yếu ớt nói xong liền lặn mất tăm, Hạ Kỳ Như cũng mặc kệ nó, trong lòng lại âm thầm thở phào.
Cô còn tưởng bùa mình làm ra có vấn đề cơ.
- Cảnh Thiên, để ta nằm lên giường đi.
Cả người Hạ Kỳ Như nằm úp sấp, phần lưng vừa vặn vắt ngang qua đùi Cảnh Thiên, để hắn thuận tiện xử lý vết thương.
Hạ Kỳ Như cảm thấy nằm như vậy so với nằm úp sấp trên giường không khác biệt là mấy, thế là đòi đổi chỗ.
Nhưng mà Cảnh Thiên không cho, cô đành kệ hắn luôn.
- ta xin lỗi.
Cảnh Thiên nhìn vết thương trên lưng cô, càng nhìn lại càng thấy đau lòng.
Khi hắn thê thảm nhất, người đến cứu hắn là cô.
Khi hắn tuyệt vọng chìm trong vũng bùn dơ bẩn, cũng chỉ có mình cô dám vươn tay về phía hắn.
Vậy mà lúc cô khó khăn nhất, hắn lại chẳng hay biết gì.
Cảnh Thiên hắn từ khi nào lại trở nên vô dụng như thế?
- ừm.
Hạ Kỳ Như “ừm” một tiếng, sau không nói gì nữa, Cảnh Thiên thấy vậy cũng yên lặng theo, chuyên tâm xử lý vết thương trên người cô.
Bởi vì Cảnh Thiên đã phát hiện ra rồi nên Hạ Kỳ Như cũng không giấu hắn nữa, để mặc hắn chăm sóc mình.
Thời gian vì thế lại yên bình trôi qua thêm một tháng nữa.
Trước đó vết thương trên người Hạ Kỳ Như vốn không thể kết vẩy, lúc nào cũng chảy máu không ngừng, có nơi còn mưng mủ, nhìn thực sự rất dọa người.
Sau vài lần thanh tẩy, hiện tại vết thương đã bắt đầu kết vẩy, nhưng vẫn phải loại bỏ đám vẩy kia đi rồi mới được thoa thuốc.
Triệu thúc nói đó là chất độc tồn dư trong người được đẩy ra, nên cần phải loại bỏ sạch sẽ.
Bởi vì vết thương đã kết vẩy, lúc gỡ ra sẽ không tránh khỏi đau đớn, thế nên Cảnh Thiên làm rất cẩn thận chỉ sợ bản thân lỡ tay làm cô đau.
Nhưng nỗi đau này chẳng thấm vào đâu với nỗi đau ở lần thanh tẩy đầu tiên cả, vì vậy Hạ Kỳ Như ngoại trừ thấy hơi ngưa ngứa một chút thì không còn cảm giác gì nữa.
- ta xin lỗi.
Nếu khi đó hắn không bỏ đi tìm Hoài Vương báo thù sẽ không liên lụy đến cô, để cô phải chịu khổ cùng mình.
Hắn đã nói sẽ bảo vệ cô chu toàn, nhưng sự thật lại ngược lại, hắn không chỉ hại bản thân suýt chết mà còn hại luôn cả cô, Hạ Kỳ Như thấy hắn lại nói xin lỗi mình thì nghiêm mặt nhìn hắn.
- nói đi rốt cuộc mối quan hệ giữa huynh và Hoài Vương là thế nào?
Yêu hận đến cỡ nào mà bất chấp liều cả mạng mình như thế?
Tiểu Hắc: “...”
Hận thì nó có thể hiểu được, nhưng yêu là cái qué gì?!?
Không hiểu nổi mạch não của tiểu chủ nhân mà.
Nhắc đến Hoài Vương, cả người Cảnh Thiên đều không được tự nhiên, hắn kéo áo lên cho cô, lúng túng chuyển chủ đề.
- Tiểu Hạ, nàng đói chưa, chúng ta đi ăn nhé?
Hạ Kỳ Như im lặng nhìn hắn, mãi sau mới bất đắc dĩ gật gật đầu.
Hắn không nói thì thôi, dù sao bây giờ cô cũng có thù với con chó Hoài Vương kia mà.
Không sớm thì muộn cô cũng sẽ lột da ông ta mà thôi, cả con chó Nguyệt Dao kia nữa.
- Tiểu Hạ, vết thương đang mọc da non rồi, nàng đừng có mà cử động mạnh.
Cảnh Thiên thấy Hạ Kỳ Như cử động mạnh liền vội vã đỡ cô ngồi xuống, cẩn thận xúc từng thìa cơm cho cô.
Thời gian này Cảnh Thiên ngoại trừ đích thân thay thuốc cho cô, cơm nước giặt đồ gì đó cũng bị hắn bao thầu, nếu không phải Hạ Kỳ Như phản kháng quá kịch liệt có khi hắn thầu luôn cả chuyện tắm rửa của cô.
Hạ Kỳ Như cảm giác bản thân sắp bị hắn nuôi phế rồi.
Triệu thúc cũng bó tay hoàn toàn.
Lẽ nào hắn quên mất bản thân hắn cũng là một bệnh nhân, trong người hắn vẫn còn độc chưa giải hết sao?
Nhưng mà Cảnh Thiên quá cố chấp, Triệu thúc lẫn Kỳ Như đều không ai khuyên được hắn cả.
Hạ Kỳ Như rầu đến phát sầu, sau quyết đoán mặc kệ hắn luôn.
- trước đây là Triệu thúc thay thuốc cho nàng sao?
Cảnh Thiên nhìn tấm lưng trắng của Hạ Kỳ Như mặt mày xám xịt.
Hạ Kỳ Như vô thức lắc đầu.
- không có, Triệu thúc chỉ phụ trách việc điều chế thuốc giải, người thay thuốc cho ta là sư phụ ta.
Cảnh Thiên nghe là Nam Dược bà bà, tâm trạng lúc này mới dễ chịu hơn đôi chút, lại chuyên tâm bôi thuốc cho cô.
Trải qua mấy lần uống thuốc, độc tố trong người cô đã loại bỏ hoàn toàn, bây giờ chỉ cần thoa thuốc trị thương để vết thương khép miệng lại là ổn.
Hạ Kỳ Như kiên nhẫn ở cốc điều trị đến khi liền sẹo mới dắt Cảnh Thiên đi báo thù.
Mấy việc còn lại trong cốc thì giao cho Tiểu Tân xử lý.
Tiểu Tân hiện là tâm phúc của Hạ Kỳ Như, trước khi đi cô cũng giao mọi việc cho hắn xử lý, thế nên mọi người đều vô cùng nghe lời hắn.
Hơn nữa Tiểu Tân không nhây được như Hạ Kỳ Như, thấy mấy đại cao thủ bị hành hạ thê thảm như thế thì thương tình thả ra, còn lấy thuốc giải cho bọn họ, coi như vớt vát lại chút hình ảnh của thiếu cung chủ nhà mình.
Mà mấy đại cao thủ kia sau khi chạy thoát thì đều lần lượt quy ẩn giang hồ, không rõ ngày tái xuất.
Đùa à, giờ Hoài Vương còn không rõ tung tích, bọn họ có ngu mới xuất đầu lộ diện.
Chẳng may lại bị Hoài Vương tập kích rồi cướp hết nội công bọn họ cực khổ tu luyện cả đời thì sao.
Thoát được một lần ai biết sẽ may mắn thoát được lần hai?
Không chạy ở lại chịu chết à?
Giang hồ quá hiểm ác rồi, mấy người già như bọn họ vẫn nên về nhà trồng rau nuôi cá thôi.
“...”