- Vương Khang, để thiếp nói chuyện với nàng ấy.
Minh Kiều giữ Vương Khang lại rồi đi tới trước mặt Hạ Kỳ Như do dự nói.
- Tâm Nhiên, cô thật sự đến để chúc phúc?
- đương nhiên, tôi còn mang cả quà đến nữa cơ mà.
Hạ Kỳ Như nói xong còn huơ huơ cuốn sổ trước mặt, Minh Kiều hơi nhíu mày.
- đây là...
- bí tịch thất truyền mà mọi người đang tìm kiếm.
Hạ Kỳ Như vừa nói xong, tất cả mọi người ở xung quanh liền hít sâu một hơi.
Không nghĩ tới bí tịch không ở trong tay ma đầu kia mà lại ở trong tay con nhóc này, chả trách người họ phái đi tới chỗ ma đầu kia, không một ai tìm được bí tịch cả, Minh Kiều ngạc nhiên xong liền nhíu mày nói.
- bí tịch? Tâm Nhiên cô nói đùa gì vậy?
Hạ Kỳ Như bày vẻ mặt nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn.
- tôi không đùa.
Cô vừa nói xong, mọi người liền cảm giác được một cỗ áp bức từ người cô tràn ra, vô cùng mạnh mẽ.
Lẽ nào cô ta thật sự có được cuốn bí tịch đó nên mới trở nên lợi hại như thế?
Ý nghĩ này vừa nhen nhóm, ánh mắt mọi người liền nhìn chằm chằm vào cuốn sách trên tay Hạ Kỳ Như không rời tay.
Hạ Kỳ Như thấy mọi người đã tin liền thu lại cỗ áp bức kia rồi điềm nhiên nói tiếp.
- đây là bí tịch mà Cảnh Thiên nhờ tôi gửi đến cô, huynh ấy nói vì lỡ cướp mất lần đầu tiên của cô nên quyết định đem bí tịch này ra đền bù, hy vọng Vương Khang có thể nể mặt cuốn bí tịch này mà không giận cô nữa, cô thấy đấy, trinh tiết...khụ...khụ...là một vấn đề khá nhạy cảm mà.
Biết nhạy cảm mà cô còn oang oang mồm nói như thế à?
Mọi người: “...”
Tân lang tân nương: “...”
Hạ Kỳ Như nhìn vẻ mặt của mấy người kia thì khinh khỉnh.
Bà không yên ổn thì mấy đứa cũng đừng hòng yên ổn với bà.
- lần đầu tiên? Đền bù? Cái quái gì vậy?
Mãi một lúc sau, một ông chú mới đột nhiên gào lên, ánh mắt của mọi người giành cho Vương Khang tức khắc thay đổi hẳn.
Vương Khang sầm mặt lại, dù sao đây cũng là tôn nghiêm của hắn, nếu Minh Kiều thật sự ngủ qua với Cảnh Thiên vậy hắn há không phải trở thành trò cười của thiên hạ sao?
Tiểu Hắc: “Tiểu chủ nhân, đó là lý do cô không cho Cảnh Thiên đến đây đúng không?”
Hạ Kỳ Như gật đầu đầy tự hào.
“Chuẩn rồi đấy, con trai.”
“Tiểu chủ nhân cô lại phát bệnh rồi à?”
Con trai gì chứ? Cô bao nhiêu tuổi mà đòi làm mẹ của nó hả?
“Bệnh cái đầu ngươi!!!!!!!”
“...” Bệnh nặng thế mà còn nói không, haiz...
- Tâm Nhiên cô nói bậy gì đấy hả?
Minh Kiều thấy ánh mắt Vương Khang và mọi người nhìn mình không đúng thì quát Kỳ Như một câu, sau lại quay lại giải thích với Vương Khang.
- Vương Khang, cô ta chỉ muốn chia rẽ chúng ta thôi, chàng đừng tin lời cô ta nói.
Vương Khang nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Minh Kiều tâm liền mềm xuống ôm cô an ủi.
- nàng đừng khóc nữa, ta tin nàng mà.
Đoạn hắn nhìn Kỳ Như lạnh giọng.
- Tâm Nhiên, ta đã định cả đời này chỉ yêu mình Kiều Nhi mà thôi, cô từ bỏ chấp niệm đi.
Đúng vậy, nàng ta nhất định là không quên được hắn nên mới cố ý chia rẽ hắn và Kiều Nhi.
Đúng là một nữ nhân đáng ghê tởm mà.
Hạ Kỳ Như nghe hắn nói thì nhún vai vứt cuốn sách lên bàn trà bên cạnh, thản nhiên nói.
- tin hay không tới lúc động phòng còn chưa biết hay sao? Còn nữa, bí tịch này...nhớ giữ cẩn thận nha, trên đời chỉ có một cuốn duy nhất thôi đấy mất rồi không lấy lại được đâu, ta đi đây.
Nói xong liền điểm nhẹ chân một cái vận khí bay đi, vô cùng tiêu dao nhẹ nhàng...
Chỉ là tư thế có hơi kỳ cục một chút, nhìn giống như là bị người ta xách đi vậy.
Nhưng cái mọi người chú ý là...
Hạ Lan Tâm Nhiên không chỉ biết võ công mà nàng ta còn biết cả khinh công.
Một người sao chỉ có thể thay đổi chỉ trong hai tháng ngắn ngủi như thế chứ, lẽ nào quyển sách kia thật sự là bí tịch võ công thần bí mà bọn họ truy lùng suốt thời gian qua sao?
- mọi người, Hạ Lan Tâm Nhiên chỉ muốn phá hoại hôn lễ của chúng tôi mà thôi, xin mọi người đừng tin tưởng lời nàng ta nói.
Vương Khang thấy ánh mắt mọi người lại chuyển về đây thì vội vàng lên tiếng giải thích, có người hồ nghi chất vấn.
- nếu vậy ngươi giải thích sao về thực lực hiện tại của Hạ Lan Tâm Nhiên đi.
- đúng vậy đó, một người nếu không có võ công sao có thể một lúc đánh bay nhiều người như thế chứ, còn cả cỗ áp bức ban nãy nữa.
Minh Kiều lập tức lên tiếng phủ nhận.
- nếu bí tịch này thật sự lợi hại như thế, vì sao nàng ta lại dễ dàng lấy ra chứ? Nàng ta hoàn toàn có thể giấu làm của riêng mà?
- không phải nãy nàng ta nói rồi sao?
Một người lên tiếng hỏi vặn lại, đám người kia được nhắc nhở liền sực tỉnh, ánh mắt bất thiện nhìn Minh Kiều.
- ta đã nói Hoàng Cảnh Thiên khi đó vì sao lại bảo vệ cô như thế, hóa ra là vậy.
- đúng đó, Cảnh Thiên vì cô đến mạng cũng không cần, cuốn bí tịch này thì có là gì đâu.
- không phải, ta và Cảnh Thiên không có gì hết, mấy người đừng có nói bừa.
Minh Kiều gào lên giải thích nhưng không ai chú ý đến nàng ta cả, trong mắt họ giờ chỉ còn quyển sách trên bàn trà kia thôi.
- nó là của ta.
Người ở gần quyển sổ nhất lập tức chộp lấy, nhưng hắn nhanh chóng bị những người xung quanh cướp mất.
- của ta mới đúng, ngươi nghĩ ngươi là ai mà đòi giành của ta hả.
- của ta...
Từ tranh giành trong hòa bình liền bắt đầu động tay động chân, sau cũng lôi luôn cả vũ khí vào.
Đến Minh chủ võ lâm cũng chẳng cản nổi, còn bị đám người kia đẩy ra ngoài.
Vốn là một hôn lễ trong mơ kết quả lại biến thành trận chiến đẫm máu, nếu Vương Khang không ôm Minh Kiều rút nhanh, bọn họ sớm muộn gì cũng bị mấy người này ngộ sát giết nhầm.
- Hạ Lan Tâm Nhiên.
Vương Khang nhìn khung cảnh hỗn loạn bên dưới mà nghiến răng trèo trẹo, chỉ hận không thể băm cô thành trăm mảnh.
- Vương Khang, xin chàng hãy tin ta, ta và Cảnh Thiên thật sự không có gì hết.
Minh Kiều ở trong lòng Vương Khang khóc nức nở không thôi, Vương Khang muốn an ủi cô ta nhưng nhớ tới lời Hạ Kỳ Như nói, lời nói sắp ra khỏi miệng liền bị chặn lại chuyển thành trầm mặc.
Minh Kiều từng ở Ma giáo 6 tháng, trong suốt 6 tháng kia chẳng lẽ cô và Hoàng Cảnh Thiên thật sự không xảy ra chuyện gì sao?
Minh Kiều nhìn ánh mắt của Vương Khang thì hiểu hắn đã bắt đầu nghi ngờ cô ta rồi.
Nhưng mà cô ta và Cảnh Thiên thật sự không có gì cả mà!!!!
Hạ Lan Tâm Nhiên, tất cả là lỗi của cô ta, cô ta không cam tâm nên mới bày trò ly gián cô và Vương Khang.
Hạ Lan Tâm Nhiên, nàng ta đúng là một kẻ độc ác mà.
Minh Kiều chỉ nhớ những gì Hạ Kỳ Như gây ra cho mình nhưng lại không nhớ trước đây nàng ta từng dùng chiêu như vậy để chia rẽ Vương Khang và Tâm Nhiên.
Ngày đó Vương Khang vì nghĩ rằng Tâm Nhiên không còn trong sạch nữa nên mới bỏ rơi cô ấy, thế nên những gì Hạ Kỳ Như làm ngày hôm nay chỉ là đang trả lại những gì Minh Kiều đã làm với thân thể cô đang dùng mà thôi.
- Hạ Lan Tâm Nhiên, tôi sẽ không tha cho cô đâu.
Minh Kiều vừa nói xong, cuốn sổ mà mọi người tranh giành kia đột nhiên bay lên không trung đi thẳng tới chỗ cô, mà Hạ Kỳ Như những tưởng đã rời đi lại ngồi trên mái nhà thờ ơ nhìn bọn họ nói.
- à ta quên chưa nhắc mấy người trừ khi chủ nhân của nó chết bằng không mấy người đừng tơ tưởng đến bí tịch này nhé.
Chủ nhân của quyển bí tịch? Minh Kiều hay là Vương Khang vậy?
Kệ đi cứ giết chết hai người đó, bí tịch kiểu gì cũng sẽ là của họ thôi.
Mẹ kiếp.
Vương Khang làm thế nào cũng không vứt được cuốn bí tịch kia, bất đăc dĩ đành phải bỏ chạy.
Hắn tuy là cao thủ, nhưng một lúc địch nhiều người thế này thật sự có chút chống không nổi.
Vốn dĩ chỉ cần đuổi đám người kia đi là xong, kết quả không ngờ tới mình lại thành bia sống để mọi người ngắm.
Tư vị ngày trước Cảnh Thiên và Kỳ Như phải nếm trải, giờ đến lượt Vương Khang và Minh Kiều cùng trải nghiệm.
Hạ Kỳ Như nhìn thấy vậy thì hả hê vô cùng, cô hơi phủi phủi tay rồi quay sang nhìn thần chết số 3.
- đại ca, giúp ta đi xuống nhé, nhẹ nhàng thôi, đừng có xách cổ áo ta như ban nãy, ta dù gì cũng là đại nhân của ngươi nhá.
Cô vừa nói xong, số 3 liền quẳng cô từ trên tường xuống.
Hạ Kỳ Như: “...” đồ không biết thương hoa tiếc ngọc, cô đường đường là đại mỹ nhân đó có biết không hả?????