Edit by Vân Hi
A Chiêu gần như ngay lập tức liền nghĩ tới tên tiểu thái giám đưa đồ ăn đến lãnh cung cho mình.
Nàng đã nói chuyện với Triệu Dận, nhưng mà Triệu Dận cũng không đoán được đó là ai.
A Chiêu lại nói chuyện này với Bắc Định Vương.
Bắc Định Vương thần sắc thay đổi: “Con nói, là đặc biệt tặng cho con?”
A Chiêu gật đầu.
Bắc Định Vương dường như đã đoán được chút gì đó, nhưng mà hắn lại không có cách nào xác định được.
“Như vậy, con tiến cung một chuyến, nhìn Yến Vương một cái. Lập tức phải quay lại ngay.” Bắc Định Vương nói.
A Chiêu suy nghĩ một chút liền hiểu ý của Bắc Định Vương: “Cha muốn ngụy tạo việc Bắc Định Vương phủ chấm dứt quan hệ với Yến Vương?”
Bắc Định Vương hừ nhẹ một tiếng: “Ta hy vọng đó là sự thật.”
Cái tên tiểu tử Triệu Dận kia có chỗ nào xứng với con gái ngoan của hắn?
A Chiêu thấy cái bộ dáng này của cha nàng, chỉ có thể giật giật tay áo cười.
Nàng lập tức đi đổi y phục rồi vào cung.
Trong đại điện, Huệ Tông chính đáng nhíu mày khiển trách ngự y liên can.
Nhìn thấy A Chiêu, hắn kinh ngạc nhướng mày: “Tần Chấn cam lòng cho ngươi tiến cung?”
A Chiêu: “......”
Nàng nhỏ giọng gọi một tiếng phụ hoàng.
Huệ Tông xua xua tay: “Yến Vương đang ở bên trong.”
A Chiêu không nói gì, hành lễ, bước nhanh đi vào.
Nhìn thấy cái dáng vẻ vội vàng kia của nàng, trong lòng Huệ Tông không khỏi hiện lên một tia đắc ý: Chậc chậc, Tần Chấn ngươi sinh được một nữ nhi ngoan như vậy, nhưng kiểu gì cũng lại là người của Triệu gia.
A Chiêu vội vàng đi vào nội điện, thấy được nam nhân nằm trên giường.
Chỉ trong vài ngày, hắn thoạt nhìn gầy đi mấy vòng.
Không hiểu sao, A Chiêu nhìn hắn, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu.
Nàng đi vài bước đến cạnh giường bệnh.
An công công canh giữ trong phòng nhìn thấy thế, phất tay ra hiệu người hầu hạ lui xuống.
A Chiêu ngồi xuống mép giường, nhìn khuôn mặt tái nhợt của nam nhân đang hôn mê.
“Triệu Dận.” Nàng nhẹ nhàng gọi hắn.
Người trên giường không có phản ứng.
Nếu là ngày thường, khóe môi hắn nhất định luôn mang theo ý cười, đi tới đi lui kéo nàng ôm ấp rồi lại hôn hít.
A Chiêu cho bàn tay vào trong chăn, sờ soạng nắm được tay hắn.
“Chàng nói nói tới Bắc Định Vương phủ đón ta. Nếu chàng không nhanh đến sớm, cha ta liền thỉnh chỉ khiến chúng ta phải hòa ly.”
Những ngón tay đăng được nắm chặt của hắn đột nhiên cử động.
A Chiêu kinh hỉ.
“Ngự y!” Nàng lớn giọng gọi, không chớp mắt mà nhìn Triệu Dận.
Nam nhân trên giường thật sự từ từ mở mắt.
Trông hắn tựa hồ có chút mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao coi chừng A Chiêu.
“Không được...... Hòa ly......”
A Chiêu cảm thấy đau xót.
Nàng nắm lấy tay Triệu Dận, cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi của hắn.
“Chàng phải mau chóng khỏe lại. Ta mới không hòa ly.”
“Khụ.” Vừa nghe thấy tiếng gọi của A Chiêu, Huệ Tông liền chạy tới, liếc mắt một cái liền thấy được hình ảnh con dâu đang chủ động hôn con trai nhà mình, nhịn không được muốn tạo một chút cảm giác tồn tại.
A Chiêu có chút không vui quay đầu nhìn hắn một cái.
Vừa khéo, Triệu Dận nằm trên giường yếu nhược như vậy, cũng không hài lòng liếc nhìn phụ thân hắn một cái.
Huệ Tông: “......”
Đột nhiên cảm giác hơi chạnh lòng.
Bất quá nếu Triệu Dận tỉnh, A Chiêu nhớ tới lời trước đó của Bắc Định Vương.
Nàng đứng dậy, hành lễ với Huệ Tông: “Phụ hoàng, con dâu phải về.”
Huệ Tông gật đầu.
Mắt thấy nhi tử nhà mình cứ nhìn chằm chằm người ta, hắn có chút hận không thể rèn sắt thành thép, mà răn dạy một tiếng: “Nhìn cái gì mà nhìn, không nỡ thì lập tức tranh đoạt cho khí thế vào, chờ khi nào được rồi thì đem Vương phi của ngươi từ Bắc Định Vương phủ mà cướp về.”
Cho tức chết tên gia hỏa Tần Chấn kia.
Những lời này hắn không nói ra.
~~~~~
Lời của editor:
Huhuhu! Dạo này đang cày lại bộ Đạo Tình mà mê quá!
Bonus: Có ai sáng nay đang hóng dưa Cbiz không??? Dưa ngon quá!