Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa

Chương 73: Chương 73: Ảnh đế, li hôn đi (6)




Edit: Mạc Kỳ Nguyệt

Beta: LoBe

___

Lật Manh nằm ngửa, chân tay dang rộng, nhắm mắt một chút liền ngủ thiếp đi. Tần Quy Vân nằm dưới sàn nhà, tiếng hít thở dần trầm xuống, lý trí trong mắt từ từ trở về. Anh mím môi mỏng, mái tóc đen hơi rối đẫm mồ hôi dính vào gò má, khuôn mặt lành lạnh trong bóng tối có một vẻ đẹp sạch sẽ. Nằm chưa được bao lâu, chỗ bị đạp trúng chỉ còn hơi đau. Anh liền đứng dậy. Nhiệt độ cơ thể giảm đi đáng kể sau cú đạp ấy. Lý trí trong đầu cũng trở về.

Tần Quy Vân nhớ đến chuyện tối nay nhận được điện thoại của ông nội gọi đến bàn chuyện ly hôn, cuối cùng uống mấy chén rượu liền bắt đầu choáng váng. Đến khi có được một chút ý thức mới phát hiện mình bị một cô gái xa lạ đưa vào phòng. Xa lạ... Cũng không phải xa lạ, là vợ trên danh nghĩa của anh, chỉ là anh chưa từng gặp cô mà thôi.

Tần Quy Vân đứng dậy, đi đến bên giường. Ban nãy, khi lý trí hoàn toàn biến mất, anh đã có chút động tâm với cô. Xem ra hiệu quả của thuốc này rất lợi hại. Ánh mắt anh lạnh đi vài phần, cụp mắt nhìn cô gái đang nằm ở trên giường. Lật Manh nằm ngang, đầu ngón chân xinh đẹp tinh tế lộ ra ngoài chăn, lông mi dày rũ xuống, khuôn mặt nhỏ tinh xảo như búp bê, bờ môi đỏ tươi xinh xắn. Đẹp như một chiếc bánh anh đào!

Tần Quy Vân chăm chú nhìn Lật Manh một lúc lâu, hô hấp nóng lên mấy phần, môi mỏng hơi mím lại. Anh nhàn nhạt cau mày, khó khăn dời mắt đi. Nhìn cô làm cái gì? Một người... điên rồ tới nỗi làm mọi thứ để cưới người mình hâm mộ, đầu óc nhất định rất ngốc. May mà ban nãy xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, không phát sinh ra việc không thể cứu vãn.

Anh vừa định quay người nhưng có chút mất lực ngồi xuống, tay vội vã chống đỡ lấy cơ thể. Kết quả, đầu ngón tay đè lên một nơi mềm mại. Thân thể anh cứng đờ, sắc mặt bắt đầu đỏ lên. Tần Quy Vân mím môi ngừng thở, muốn rút tay về. Cô gái không biết từ lúc nào đã giống như một con lười đáng yêu, nằm nhoài trên lưng anh. Trên người Lật Manh có mùi rượu nhàn nhạt, quanh quẩn trong không khí. Tần Quy Vân trầm mặc một lúc mới cụp mắt, chậm rãi thở ra một hơi. Anh thấy đau đầu, chưa từng gặp phải tình cảnh này bao giờ. Có điều, cô uống say, dính lên người anh, chỉ là dính trên người anh như thế, vẫn là...

Đột nhiên anh nghe thấy cô gái nhẹ nhàng nói thầm điều gì, tiếng nói mềm mại, vô cùng yếu ớt. Lông mi Tần Quy Vân nhẹ buông xuống, che khuất ánh sáng nhỏ vỡ ra trong mắt, môi mỏng hơi mím lại. Ngón tay duỗi ra định kéo cô xuống cũng dừng lại. Trong im lặng, cuối cùng anh cũng nghe rõ giọng nói mềm mại ngọt ngào mang theo một tia ghét bỏ của cô gái.

"Cái gối này cứng quá a, đúng là hàng kém chất lượng ăn bớt nguyên liệu."

Tần Quy Vân trầm mặc. Rất lâu sau, môi mỏng đang mím chặt, chậm rãi nâng lên.

"A". Anh nhanh chóng đưa tay cầm lấy đầu ngón tay của Lật Manh, kéo ra, đứng dậy đi ra ngoài. Đi được nửa đường, anh quay lại lần nữa. Anh lạnh lùng đứng bên giường, đôi mắt chăm chú nhìn khuôn mặt đang ngủ say sưa của cô. Một lát sau, Tần Quy Vân đột nhiên đưa tay cởi quần áo trên người rồi nằm lên giường, kéo chăn đắp.

Phòng này là phòng anh thuê nên đây mới là chỗ anh ngủ. Làm gì có đạo lý chủ nhân lại bị kẻ trộm đánh đuổi. Nghĩ đến đây, người đàn ông mím chặt môi mỏng, lông mi đẹp đẽ buông xuống định cứ như vậy mà ngủ. Kết quả cô gái bên cạnh chợt dựa vào, vô cùng mềm mại. Thân thể anh cứng đờ, mắt vừa nhìn xuống đã thấy Lật Manh nghiêng người rúc vào lòng anh, quần áo lệch đi, lộ ra làn da trắng nõn tinh tế dưới cổ. Tần Quy Vân lạnh lùng nhìn một lát, bất đắc dĩ đưa mắt dời đi, che người Lật Manh lại. Sau đó, khuôn mặt anh không đổi nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Sáng quá, ngủ không được, cô gái bên cạnh lại chen vào đây. Tai Tần Quy Vân đỏ lên, thân thể cứng đờ. Quá mềm mại. Ngủ không được.

___

Be: Ủa rồi còn thuốc???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.