Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa

Chương 173: Chương 173: Đế vương huyết tộc có chút ngọt (27)




Edit: LoBe

___

Thời điểm ăn cơm tối, Lật Manh nướng bánh mì, rót sữa bò, còn có thịt bò hầm khoai tây.

Gần căn nhà nhỏ này có một chợ thức ăn thường xuyên có tiểu thương tụ tập. Lật Manh xách giỏ đi mua đồ ăn, trở về làm từng đó món.

Tuy nói cô là thủ lĩnh Thánh Minh, nhưng Thánh Minh nói đến cùng là một tổ chức từ thiện. Tiền thưởng săn giết huyết tộc đều đến từ tay cha của nguyên thân. Pháo hôi cha của nguyên thân đã chết thẳng cẳng kia trước đây là nhà giàu số một.

Ngoài chút tiền để cho con gái sinh hoạt thì đều dùng để thành lập Thánh Minh, còn có dùng để duy trì Thánh Minh. Lật Manh cảm thấy làm từ thiện đến mức này... đúng là rất đáng khen.

Chỉ là Thánh Minh khiến huyết tộc và nhân loại bị đẩy tới nông nỗi như nước với lửa. Mà cô lại muốn khiến như nước với lửa đẩy lên thành băng hỏa không đội trời chung.

Serrill ngồi trên ghế, không biểu tình mở một quyển y dược. Dưới ánh nến mờ nhạt, thiếu nữ đã thay quần áo đang dọn bàn ăn, để đồ ăn lên.

Hắn nhìn thấy vài thứ kia, ngửi ngửi.

Có vị ngọt của thiếu nữ, rất kích thích hương vị.

Đối với huyết tộc mà nói, thức ăn của nhân loại có tác dụng rất xấu với cơ thể. Hắn đạm mạc đặt sách sang một bên, đột nhiên nhẹ giọng hỏi: "Ngươi là người của Thánh Minh?"

Lật Manh đang nấu canh, không để ý nhiều nói: "Đúng vậy."

Serrill an tĩnh rũ mắt, quả nhiên là vậy. Hắn dùng ngón tay mảnh khảnh khẽ gõ lên mặt bàn.

"Rất nguy hiểm, có nghĩ tới việc...... Không săn huyết tộc nữa không?"

Lật Manh đang thử hương vị của canh, cô cầm thìa đưa lên môi, sau khi uống một hớp, mới nghĩ đến thân phận của chính mình.

Thánh mẫu a.

Cho nên phải thể hiện thiết lập nhân vật.

Cô nuốt canh xuống, cảm thấy rất ngon. Sau đó Lật Manh dùng thái độ đoan chính nghiêm túc, thanh âm khô cằn đáp lại.

"Chị cảm thấy bản thân có trách nhiệm tiêu diệt huyết tộc hại người, chị phải là người hùng tiêu diệt lũ côn trùng đó."

Côn trùng có hại - Serrill: "......"

Sau đó hắn bĩu môi lạnh lùng cười rộ lên. Có chút năng lực này mà còn muốn làm anh hùng. Còn không bằng quyến rũ hắn, để hắn giúp nàng giết.

Sau đó hắn chậm rãi hỏi: "Bọn họ lợi dụng ngươi đấy, chỉ có người ngốc như ngươi mới tin, chắc ngươi là tiểu binh dưới chót chứ gì."

Ngu ngốc dám ẩn núp trong lâu đài của hắn, còn làm ra mấy việc ngu xuẩn đó n ữa.

Lật Manh lập tức tự hào, rốt cuộc cô cũng có cơ hội làm đứa nhỏ lau mắt nhìn.

"Chị là thủ lĩnh đấy."

Serrill: "......"

Serrill dại ra.

Thiếu nữ như nhược, như một nụ hoa yêu kiều yếu đuối, véo một cái là đỏ. Vậy mà là thủ lĩnh?

Khó trách...... Thánh Minh yếu như vậy.

Hắn nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của thiếu nữ, hình như là khao khát được khích lệ.

Lòng Serrill lại lần nữa truyền đến cảm xúc mềm mại ấm áp. Hắn không nhịn được duỗi tay che miệng, cười cười, nghĩ một đằng nói một nẻo nói: "Thủ lĩnh sao, thật đúng là lợi hại."

Loại thủ lĩnh như nàng, một ngón tay của hắn cũng đủ để giết 80 người như vậy.

Nhưng mà hiện tại......

Đôi mắt nàng cong cong, tuy rằng không có biểu tình gì, nhưng lại nhìn ra được nàng rất cao hứng. Thật đáng yêu.

Serrill sâu kín thở dài một cái.

Hiện tại vậy mà luyến tiếc nghiền chết nàng. Rốt cuộc nàng chính là con mồi ngon nhất mà hắn từng gặp.

Sau đó Serrill vừa mới khen Lật Manh đáng yêu, lại nhìn thấy cô đặt một đống đồ ăn mỹ vị xuống trước mặt hắn.

"Ăn đi."

Lật Manh đối với trù nghệ của bản thân vẫn rất tự tin.

Hắn nhìn bộ dáng đại ca xã hội đen ra hiệu của cô: "......"

Đồ ăn mỹ vị của nhân loại đối với huyết tộc lại là độc dược.

Đổ đi, đổ đi, đổ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.