Cv-er: Kỷ Kỷ
Edit: Mi An
____
Cố Nặc đứng trong vô số giọt nước, những giọt nước trong suốt ấy như là mảnh thủy tinh lơ lửng khắp bầu trời.
Dưới tóc mái màu đen của thiếu niên là một đôi mắt đen tuyền, như bóng đêm sâu thẳm, lạnh lùng nhìn tang thi như tre già măng mọc đang vọt tới.
Anh không chút để ý vươn ra ngón tay thon dài trắng nõn, trên ngón áp út, chiếc nhẫn sắt vụng về cũ kỹ ấy, không hề có ánh sáng.
Đôi môi mỏng của thiếu niên khẽ cong lên, nhẹ nhàng hôn xuống chiếc nhẫn.
Như đang hôn tín ngưỡng của chính mình.
Đây là thứ Lật Manh lần đầu tiên đưa anh.
Lúc ấy anh kéo cô đi dạo phố, thiếu nữ vẫn có vẻ tùy ý có lệ như trước.
Anh dùng một cây kem ốc quế lớn lừa cô tặng một món quà cho mình.
Sau đó cô kéo anh đi dạo chợ bán đồ cổ, mua cho anh cái này trong một quán ven đường.
Chiếc nhẫn rất xấu, quả thật là thẩm mỹ chẳng ra gì, nhưng hễ là thứ trải qua tay cô, gu thẩm mĩ của anh liền thay đổi.
Nhẫn thật đẹp.
Kể từ khi mang lên, anh chưa bao giờ lấy ra.
Bởi vì là Tiểu Manh mua cho anh.
Cố Nặc buông mắt xuống, mảnh vụn ánh sáng rải rác trên hàng mi mảnh dài của anh, anh lạnh nhạt nói:
“Còn có, 1035 con tang thi.”
Cần phải tiêu diệt nhiều tang thi như vậy, mới có thể trở lại bên cô.
Cố Nặc giơ tay, vừa định rút cạn tất cả hơi nước trong não tang thi, khiến bọn nó khô cạn mà chết, đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói mềm mại như thiên âm:
“Cố Nặc.”
Giọng nói của thiếu nữ, như là viên kẹo lần đầu tiên anh nhận được ấy.
Ngọt tận trong lòng, tê dại tận xương.
Cố Nặc ngẩn người, ngón tay run lên, vòng phòng hộ bằng nước xung quanh chu vi cũng theo đó run rẩy một chút.
Từ phía xa Lật Manh đã nhìn thấy Cố Nặc đang đứng ở chỗ cao nhất, mà phía trước anh chính là làn sóng tang thi xếp thành đoàn.
Quả nhiên là đoạn cốt truyện miêu tả nhiều nhất.
Đám tang thi bẻ rớt mặt, lộ ra xương cốt trắng hếu, mái đầu thưa tóc như là tác giả viết văn quá độ nên bị trọc thời trung niên.
Màn khủng bố cô vừa thấy chính là, điểm cao trào chân chính của cốt truyện.
Cũng là sân nhà trong cốt truyện này của nhân vật cô.
Lật Manh lúc này mới nghĩ đến, mình phải đi theo cốt truyện nữa.
Diễn thế nào đây?
Đúng rồi, một con mắt đau thương, một con mắt vui sướng.
Một cái lỗ mũi kiên định, một cái lỗ mũi do dự.
Môi trên dữ tợn, môi dưới thống khổ.
Sau đó hung hăng đẩy Cố Nặc vào trong đàn tang thi.
...... Việc này quá khó khăn.
Lần đầu tiên Lật Manh cảm nhận được áp lực của việc diễn kịch lớn đến thế.
Cô nhìn thấy Cố Nặc quay đầu lại, đàn tang thi phía sau cũng nhảy tới theo. Còn cái tên phá sản kia không ngờ không hề phòng bị, chỉ biết nhìn cô mãi.
Nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, sao cô có thể để anh bị tang thi ăn mất được, thế không phải đoạt nhiệm vụ với cô rồi sao?
Cho nên Lật Manh dùng hết sức lực, lấy ra một bình thuốc độc chuyên môn đối phó tang thi dự phòng trên người, hung hăng ném vào đàn tang thi.
Đàn tang thi lập tức bị thuốc độc tê dại cả đám.
Tốt lắm, ai cũng không thể giành Cố Nặc với cô.
Vẻ mặt vốn đang lo lắng của Cố Nặc, đột nhiên có chút ngơ ngẩn. Mà một khắc ngay sau đó, thiếu nữ đã hung hăng nhào vào lòng anh, hai tay dùng sức đẩy ngực anh ra.
Cố Nặc có chút vô thố lui ra sau vài bước. Một con tang thi trốn ở bên cạnh hung hăng vồ lại đây, lại vừa vặn không vồ trúng.
Lông mi hơi cong lên của Cố Nặc run rẩy, đôi mắt đen xinh đẹp mềm mại ấm áp như thấm vào màu nước dịu.
Thiếu niên từ trước đến nay luôn bình tĩnh, giờ phút này khuôn mặt lại hơi ửng đỏ.
“Tiểu Manh, tới cứu anh sao?”
Lật Manh đang cố gắng run rẩy da mặt, lộ ra biểu cảm phức tạp đau đớn lại ác độc tàn nhẫn. Da mặt dùng sức quá mức nhất thời cứng đờ, mà tay cô cứ đẩy Cố Nặc, căn bản không chú ý tới bốn phía.
Sau đó cô phát hiện một chuyện đáng sợ.
Sức của cô, không ngờ đẩy không nổi Cố Nặc!
Nghe thấy Cố Nặc hỏi, Lật Manh mới nhớ tới mình hiện tại là nữ phụ ác độc, lời kịch cố định vẫn phải nói.
Chẳng hạn như khi đang nói kiếp sau trả lại anh, còn cần chế thêm mấy câu nữa, nếu không không đầu không đuôi Cố Nặc có thể nghe không hiểu, cũng không cảm nhận được nội tâm tàn nhẫn độc ác của cô.
Cho nên cô siết chặt vạt áo anh, đôi mắt vì diễn kịch quá mức thất bại mà thấm vào hơi nước, vừa hồng vừa mềm mại.
Giọng nói của cô bởi vì chạy quá nhanh mà hàm chứa vài tia khàn khàn non nớt.
“Cố Nặc, em thích anh......”
Nữ phụ ác độc vốn thích Cố Nặc nên thông báo trước.
“Nhưng......”
Em càng thích vinh hoa phú quý gì gì gì anh nhanh lên đi tìm chết đi, đời này nợ anh kiếp sau em trả lại anh blah blah gì đó......
Lời này còn chưa kịp nói ra, tay của thiếu niên đã kìm lại vòng eo cô. Hương thơm trên cơ thể thiếu nữ lập tức thoang thoảng trong lồng ngực anh, một tay khác của Cố Nặc thì xuyên qua từng lọn tóc cùng dây cột tóc hình con bướm của cô, đầu ngón tay chạm lên làn da sau gáy vì cô chạy quá nhanh mà nóng lên, nhẹ nhàng ấn xuống.
Khuôn mặt ngây thơ sáng trong kia của Lật Manh liền ngẩng lên.
Anh cũng cúi đầu, hôn lấy cô thật sâu.
Nhịp đập trái tim của thiếu niên, bởi vì lời thông báo của người mình yêu thích mà nhảy lên thật nhanh.
Tang thi lấn át, mặt trời lặn thê lương.
Cố Nặc lại cảm thấy, tận thế chính là ngọt ngào.