Cv-er: Kỷ Kỷ
Edit: Mi An
Beta: LoBe
___
Mặt Lật Manh đỏ lên, vội vàng nói: “Thả em xuống.”
Cố Nặc: Con gái nói không cần chính là muốn.
Đôi môi mỏng mềm mại của anh, nhẹ nhàng dán lên lông mi không ngừng run rẩy của cô, đặt xuống một cái hôn.
Giọng nói của anh bình tĩnh mà ôn nhu.
“Ừ, thả em xuống ngay đây.”
Lời nói đồng ý với cô nhưng lại không buông cô ra. Nếu cô muốn anh buông ra, nghĩa là anh hôn chưa đủ, không trấn an được tâm tư khát vọng muốn được ôm của cô. Ai, con gái đúng là phiền toái mà.
Khuôn mặt lạnh lẽo của thiếu niên rút đi vẻ ngoài lãnh khốc cao ngạo, trong mắt chỉ còn ý cười ôn nhu đến kỳ lạ. Cảnh tượng tàn nhẫn nơi tận thế hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới trái tim tràn đầy ánh sáng mềm mại của anh.
Anh nhìn thiếu nữ trong lòng ngực, dây cột tóc của cô là do anh cột lên, nơ bướm xinh đẹp nay đã có chút lộn xộn. Cô phồng má, giống như đang tức giận, đôi mắt sạch sẽ lại trông mong trừng anh. Tựa hồ đang oán trách anh gì đó.
Cố Nặc nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng cúi đầu hôn trán cô, sợi tóc trên trán cọ vào khóe môi anh. Anh thấp giọng nói:
“Đừng giận, sau này anh sẽ ngoan ngoãn dùng dược tề màu xanh lục em chế tác mà.”
Dược tề màu xanh lục là nước súc miệng cô làm. Cô thích sạch sẽ nên hôn cô quá nhiều, cô sẽ chán ghét. Nhưng anh không nhịn được.
Lật Manh áp chế sức lực Hồng Hoang không chỗ sử dụng, nắm quần áo anh, vừa định nói một câu ác độc tàn nhẫn đến cực điểm, lại đột nhiên phát hiện hàng lông mi rậm của thiếu niên rũ xuống, ánh mắt nhu hòa từng chút một bị lạnh giá bao trùm.
Cố Nặc chợt xoay người, ôm Lật Manh nhảy lên trên, thân ảnh thiếu niên nhanh chóng biến mất tại chỗ.
Một con tang thi màu lam đáng sợ phá tan hơi nước, tập kích lao đến.
Một hơi của Lật Manh bị nghẹn vào trong miệng, cả khuôn mặt bởi vì chấn động lớn mà đập mạnh vào ngực Cố Nặc. Làn da lạnh lẽo làm cô run lên một chút.
Từ khi vừa mới xuyên qua, cô đã phát hiện thể lực của mình rất nát, nếu không phải còn biết làm chút dược tề, cô sẽ trở thành một đứa vô dụng hàng thật giá thật.
Cơn gió tanh hôi lạnh lẽo mà dữ dằn tập kích mà đến, ngay lúc Lật Manh thấy hoa mắt thì mấy con tang thi cấp cao đã phát ra tiếng kêu thảm thiết, cơ thể đồng loạt bị phá tan.
Cố Nặc nhẹ nhàng rơi xuống đất, mái tóc ngắn phất lên trên, lộ ra đôi mắt đen kịt. Khuôn mặt anh lành lạnh, môi mỏng nhẹ nhàng “a” một tiếng.
“Vì để giết anh, đám người này thật là vất vả.”
Không ngờ có nhiều tang thi cấp cao đến thế. Cố Nặc dùng lực lượng thủy hệ giết vô số tang thi.
Thiếu niên luôn sạch sẽ từ trước đến nay, giờ phút này cũng nhiễm vài đốm máu tanh hôi, trên mặt thậm chí bị vạch ra một vết thương chật vật.
Nhưng người trong lòng ngực, lại không bị dính chút vết bẩn nào từ cuộc chiến đấu này.
Đầu của Lật Manh vẫn luôn bị Cố Nặc gắt gao ấn xuống. Ngón tay thon dài của thiếu niên xuyên qua tóc đè lên nơ bướm, không cho cô có cơ hội ngẩng đầu lên.
Không cho cô nhìn thấy một màn tàn khốc đầy máu tanh nhất của tận thế.
Mặt cô bị áp vào ngực anh, chỉ nghe được bên trong lồng ngực của anh tiếng tim đập kịch liệt.
Cuộc chiến đấu rất dữ dội, nhưng cô lại không chịu một tia thương tổn nào, chỉ nghe được tiếng thở dốc dày nặng của Cố Nặc trên đỉnh đầu.
Ngay cả tiếng vật sắt nặng rơi xuống đất cũng vang lên.
Chỉ khi Cố Nặc bị ép đến cực hạn, anh mới có thể cởi bỏ công cụ huấn luyện trên người.
Lật Manh mím môi, ngón tay nắm phần áo trước ngực anh vài lần siết chặt, lại không dùng sức đẩy anh ra lần nào nữa.
Dù là có mấy lần, cô đã cảm thấy anh lung lay sắp đổ.
Cuối cùng, bốn phía yên lặng lại.
Cố Nặc rốt cuộc buông tóc cô ra, cô cũng có thể ngẩng đầu, thiếu chút nữa đã bị nghẹt thở chết trước ngực anh. Kết quả vừa mới nhấc đầu lên, liền nhìn thấy một con quái vật thật lớn đang điên cuồng giãy giụa ở cách đó không xa.
Con quái vật đang bị hơi nước vây quanh, là tập hợp thể của vô số tang thi.
Đây là..... tang thi cấp 10.